Tác giả: Trần Đại - Trandaik
Mây Trời Trôi Giạt Về Đâu
tơ từng sợi vàng hanh trưa nắng
đan lá cành lướt trên cỏ tung tăng
chắc có sợi từng hôn làn tóc mượt
của em xưa từ dạo mới băn khoăn
giạt về đâu bóng mây trời lãng mạn
chiều sắp tà làm xám một hoàng hôn
nhớ mắt em từ mở ngõ vào hồn
rồi vội khép nhốt tình yêu vô hạn
đêm đến say môi nồng khi nguyệt thẹn
nhịp bâng khuâng thổn thức điếng vực hồn
cao chót vót đỉnh ân tình chới với
rồi buông lơi theo hạnh phúc tuyệt vời
chiếu một góc tây-hiên trăng tình tự
soi bàn tay đan năm ngón bàn tay
mắt tìm nhau vòng ôm siết vai gầy
giữa vườn khuya em lên ngôi hoàng hậu
nắng mới lên hờn phố xưa quạnh quẽ
mây trôi nhanh lơ đểnh vượt đầu non
vắng em rồi chim thôi hót véo von
chúng nghệch mặt nhìn tên hề si dại
khuya đêm nay chênh chếch ánh hằng nga
góc tây hiên một bóng một mình ta
ngồi nhung nhớ mắt môi người xa biệt
nhớ bàn tay trắng nuột duới trăng tà
tơ từng sợi vàng hanh trưa nắng
đan lá cành lướt trên cỏ tung tăng
chắc có sợi từng hôn làn tóc mượt
của em xưa từ dạo mới băn khoăn
giạt về đâu bóng mây trời lãng mạn
chiều sắp tà làm xám một hoàng hôn
nhớ mắt em từ mở ngõ vào hồn
rồi vội khép nhốt tình yêu vô hạn
đêm đến say môi nồng khi nguyệt thẹn
nhịp bâng khuâng thổn thức điếng vực hồn
cao chót vót đỉnh ân tình chới với
rồi buông lơi theo hạnh phúc tuyệt vời
chiếu một góc tây-hiên trăng tình tự
soi bàn tay đan năm ngón bàn tay
mắt tìm nhau vòng ôm siết vai gầy
giữa vườn khuya em lên ngôi hoàng hậu
nắng mới lên hờn phố xưa quạnh quẽ
mây trôi nhanh lơ đểnh vượt đầu non
vắng em rồi chim thôi hót véo von
chúng nghệch mặt nhìn tên hề si dại
khuya đêm nay chênh chếch ánh hằng nga
góc tây hiên một bóng một mình ta
ngồi nhung nhớ mắt môi người xa biệt
nhớ bàn tay trắng nuột duới trăng tà