Ly Cà Phê Bỏ Quên

Tác giả: Nguyễn Thị Tường Anh

khi em nhận ra...
khuấy một nỗi trào dâng

Một nỗi niềm không dễ gọi tên
lên men từ ly cà phê nhỏ ấy
màu thời gian có nâu đến vậy?
dấu thời gian đọng ở lòng ly?

Để trong em ngày tháng chẳng vụt đi
mà nấn ná nơi chiều hôm ấy
em hoang mang trốn cái nhìn bỏng cháy
Tán đa giật mình chớp đôi mắt lá rơi.

Hà Nội đầu xuân rụt rè chút nắng tươi
hơi âm ẩm để làm duyên khăn áo
em vụng về nên anh đừng cười nhạo
chiếc khăn nâu anh không dễ quên đâu.

Anh đã đi
đường đã xa
ngày đã lâu
không bao giờ quay về uống nốt ly cà phê còn nửa
nhưng mà em vẫn trông ra cửa
pha cà phê uống ngọt đắng một mình
Chưa phân loại
Uncategorized