Lẳng Lặng Con Tim

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Lẳng Lặng Con Tim

Ta luôn thấy ảnh Nàng hằng luôn thấy
Nhoẻn nụ hồng, êm ái cận kề bên
Men mật ngọt, khơi lên vầng nguyệt trải
Trải nguyệt vầng soi lối, rạng mông mênh...

Xoa dịu mát, cho tình sâu dịu mát
Phả nghẹn ngào lạc bước chốn lâm sơn
Thôi giá lạnh, chim đơn buồn tiếng hót
Hót tiếng buồn chót vót đỉnh chon von

Thả giây phút chập chờn đưa giây phút
Dạ thẫn thờ đứng trước nẻo đìu hiu
Khoé ai hoài liêu xiêu hình thương nhớ
Nhớ thương hình quạnh ngõ khẽ thầm kêu

Giũ năm tháng ráng chiều trùm năm tháng
Canh cánh lòng, hụt hẫng gót chân xa
Vương vấn mãi cố mà chìm đọng lắng
Lắng đọng chìm, văng vẳng khúc ngân nga

Hết tí tách, hiên nhà nghe tí tách
Ngước khung trời chất ngất khối âm u
Cả bốn phía lờ mờ loang sẫm đất
Đất sẫm loang rải rác lá vàng thu

Vơi khắc khoải mịt mù gieo khắc khoải
Dưới canh tàn nhoi nhói quả ngàn đau
Ngắm cành nhánh gục đầu phơi mê mỏi
Mỏi mê phơi vời vợi áng mây sầu...

Nay hun hút, bóng cầu còn hun hút
Sớm hôm ngày từng lúc hướng về nhau
Thơ ý nhạc đượm màu khuây khoả chút
Chút khoả khuây vun vút cõi trăng sao

Ta với Nàng! Biết bao Ta với Nàng
Nơi thăm thẳm ngập tràn muôn lưu luyến
Thao thức mối tơ duyên oằn trĩu nặng
Nặng trĩu oằn lẳng lặng tím con tim.


19/12/2019
Nguyễn Thành Sáng
Chưa phân loại
Uncategorized