Tác giả: Phuong Vuong
Em là sân ga
Anh là đoàn tàu
Khi dừng khi chạy
Khi chạy lông bông
Khi trông khi ngóng
Nhớ bóng tàu về
Lời thề hẹn ước
Tàu lướt sân ga.
Em là quán trọ
Để cho lữ khách
Dừng chân khi mỏi
Trên cõi phong trần
Lữ khách qua đường
Trên đường viễn xứ
Có nhớ quán trọ
Hôm nọ dừng chân.
Em là phi trường
Trên đường bay đến
Tạm ghé qua đây
Rồi bay thẳng cánh
Đời anh mây trắng
Gió nắng là nhà
Có nhớ đến em
Hay xem bãi đáp.
Em là bến cảng
Bến cảng chờ trông
Con thuyền viễn xứ
Mệt lử dừng chân
Thuyền về sum hỷ
Thuyền đi cảng nhớ
Cảng chờ thuyền xa
Phong ba cuộc đời.
Em là điểm tựa
Cho anh dựa lưng
Khi anh mỏi mệt
Ngồi bệt bên em
Khi đã khỏe rồi
Anh thôi ngồi nghỉ
Đời anh bước tiếp
Một kiếp phong trần.
Đời em là v ậy
Thoáng thấy được anh
Khi anh dừng nghỉ
Không chỉ mình em
Anh xem điểm tựa
Anh dựa an nhàn,
Thôi thì chấp nhận
Số phận đời em.
Phuong Vuong
Anh là đoàn tàu
Khi dừng khi chạy
Khi chạy lông bông
Khi trông khi ngóng
Nhớ bóng tàu về
Lời thề hẹn ước
Tàu lướt sân ga.
Em là quán trọ
Để cho lữ khách
Dừng chân khi mỏi
Trên cõi phong trần
Lữ khách qua đường
Trên đường viễn xứ
Có nhớ quán trọ
Hôm nọ dừng chân.
Em là phi trường
Trên đường bay đến
Tạm ghé qua đây
Rồi bay thẳng cánh
Đời anh mây trắng
Gió nắng là nhà
Có nhớ đến em
Hay xem bãi đáp.
Em là bến cảng
Bến cảng chờ trông
Con thuyền viễn xứ
Mệt lử dừng chân
Thuyền về sum hỷ
Thuyền đi cảng nhớ
Cảng chờ thuyền xa
Phong ba cuộc đời.
Em là điểm tựa
Cho anh dựa lưng
Khi anh mỏi mệt
Ngồi bệt bên em
Khi đã khỏe rồi
Anh thôi ngồi nghỉ
Đời anh bước tiếp
Một kiếp phong trần.
Đời em là v ậy
Thoáng thấy được anh
Khi anh dừng nghỉ
Không chỉ mình em
Anh xem điểm tựa
Anh dựa an nhàn,
Thôi thì chấp nhận
Số phận đời em.
Phuong Vuong