Tác giả: Timbuondoncoi
Khi ta bắt đầu biết yêu thương bằng những niềm đau trong quá khứ
Lòng ta sẽ rộng hơn với những điều thứ tha
Rồi đến một lúc nào đó trong cuộc đời chúng ta sẽ nhận ra
Bất kỳ chuyến hành trình nào cũng đều có điểm đầu điểm cuối
Ta đã từng không dám tin và trốn tránh đi những tình yêu mới
Đã từng giam trái tim mình theo những tháng ngày chờ đợi khổ đau
Đã từng hơn một lần ước ao thời gian hãy qua mau, dĩ vãng hãy nhạt màu
Đã từng cho rằng tất cả mọi thứ trên đời đều như nhau – giả dối
Ta đứng dậy sau những vấp ngã, đau thương của một thời nông nổi
Bởi duy nhất cái nắm tay siết chặt của một con người
Chính khi đó ta chợt hiểu ra những gì ta tìm kiếm trong cả cuộc đời
Hóa ra chỉ là một bàn tay nắm
Có một người từ đây sẽ nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng và say đắm
Có một người từ đây sẽ cùng ta xây dựng một ngôi nhà
Có một người từ đây sẽ cùng ta trồng những luống hoa
Có một người từ đây sẽ cùng ta đi qua biết bao mùa thương mùa nhớ
Người ấy sẽ gọi ta là chồng (là vợ)
Sẽ vì ta mà mắc nợ cả cuộc đời
Người ấy sẽ biết cách lau khô những giọt lệ đã rơi
Sẽ khiến ta nở những nụ cười vẹn nguyên hạnh phúc
Ta sẽ vô tư sà vào lòng người mà khóc
Chỉ cần một cái ôm cũng khỏa lấp những nỗi niềm
Chỉ cần một nụ hôn cũng đủ làm ta vững tin thêm
Rằng người vẫn luôn kề bên, luôn sẵn sàng đưa tay ta nắm
Đêm có người sẽ không còn dài thăm thẳm
Ngày bên người sẽ luôn nồng ấm những yêu thương
Dẫu có phải ngược xuôi trên vạn nẻo đường
Ta may mắn vì đã có một chốn trở về mang tên bình yên, hạnh phúc
Văng vẳng bên tai ta là những lời cầu chúc
Ta mỉm cười nhìn bộ lễ phục chú rể (cô dâu)
Giây phút này chúng ta đã chính thức là của nhau
Sau một chặng hành trình gian nan tìm kiếm
Ngày chúng ta cất tiếng khóc đầu tiên
Phải chăng định mệnh đã bắt ta gắn liền với một con người?
Lòng ta sẽ rộng hơn với những điều thứ tha
Rồi đến một lúc nào đó trong cuộc đời chúng ta sẽ nhận ra
Bất kỳ chuyến hành trình nào cũng đều có điểm đầu điểm cuối
Ta đã từng không dám tin và trốn tránh đi những tình yêu mới
Đã từng giam trái tim mình theo những tháng ngày chờ đợi khổ đau
Đã từng hơn một lần ước ao thời gian hãy qua mau, dĩ vãng hãy nhạt màu
Đã từng cho rằng tất cả mọi thứ trên đời đều như nhau – giả dối
Ta đứng dậy sau những vấp ngã, đau thương của một thời nông nổi
Bởi duy nhất cái nắm tay siết chặt của một con người
Chính khi đó ta chợt hiểu ra những gì ta tìm kiếm trong cả cuộc đời
Hóa ra chỉ là một bàn tay nắm
Có một người từ đây sẽ nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng và say đắm
Có một người từ đây sẽ cùng ta xây dựng một ngôi nhà
Có một người từ đây sẽ cùng ta trồng những luống hoa
Có một người từ đây sẽ cùng ta đi qua biết bao mùa thương mùa nhớ
Người ấy sẽ gọi ta là chồng (là vợ)
Sẽ vì ta mà mắc nợ cả cuộc đời
Người ấy sẽ biết cách lau khô những giọt lệ đã rơi
Sẽ khiến ta nở những nụ cười vẹn nguyên hạnh phúc
Ta sẽ vô tư sà vào lòng người mà khóc
Chỉ cần một cái ôm cũng khỏa lấp những nỗi niềm
Chỉ cần một nụ hôn cũng đủ làm ta vững tin thêm
Rằng người vẫn luôn kề bên, luôn sẵn sàng đưa tay ta nắm
Đêm có người sẽ không còn dài thăm thẳm
Ngày bên người sẽ luôn nồng ấm những yêu thương
Dẫu có phải ngược xuôi trên vạn nẻo đường
Ta may mắn vì đã có một chốn trở về mang tên bình yên, hạnh phúc
Văng vẳng bên tai ta là những lời cầu chúc
Ta mỉm cười nhìn bộ lễ phục chú rể (cô dâu)
Giây phút này chúng ta đã chính thức là của nhau
Sau một chặng hành trình gian nan tìm kiếm
Ngày chúng ta cất tiếng khóc đầu tiên
Phải chăng định mệnh đã bắt ta gắn liền với một con người?