Tác giả: Phuongtim
Thu phong lành lạnh hoa tàn tạ
Chỉ thấy lá buồn lả tả rơi
Lòng sao vui được người ơi
Chiều Đông Bắc lạnh một trời trắng mây .
Trông cánh nhạn lạc bầy đơn lẻ
Cũng như ta một kẻ bơ vơ
Tháng qua ngày lại dật dờ
Náo nương xứ lạ bao giờ nữa đây .
Đời như chiếc thuyền trên sóng dậy
Cứ nổi trôi đưa đẩy bồng bềnh
Những chiều xứ lạ buồn tênh
Nghe sầu chồng chất nặng lên cuộc đời .
Cứ mỗi dạo nhìn mùa thu tới
Mỗi lần nghe gió trổi giao mùa
Là lòng nặng một hồn mưa
Sũng đêm ướt lạnh gối thừa chăn đơn .
Buồn nào hơn nỗi buồn thầm lặng
Nặng nào bằng cái nặng con tim
Đau thương mộng vỡ tan chìm
Rơi vào trũng nhớ nghe mềm hồn đơn .
Chỉ thấy lá buồn lả tả rơi
Lòng sao vui được người ơi
Chiều Đông Bắc lạnh một trời trắng mây .
Trông cánh nhạn lạc bầy đơn lẻ
Cũng như ta một kẻ bơ vơ
Tháng qua ngày lại dật dờ
Náo nương xứ lạ bao giờ nữa đây .
Đời như chiếc thuyền trên sóng dậy
Cứ nổi trôi đưa đẩy bồng bềnh
Những chiều xứ lạ buồn tênh
Nghe sầu chồng chất nặng lên cuộc đời .
Cứ mỗi dạo nhìn mùa thu tới
Mỗi lần nghe gió trổi giao mùa
Là lòng nặng một hồn mưa
Sũng đêm ướt lạnh gối thừa chăn đơn .
Buồn nào hơn nỗi buồn thầm lặng
Nặng nào bằng cái nặng con tim
Đau thương mộng vỡ tan chìm
Rơi vào trũng nhớ nghe mềm hồn đơn .