Tác giả: Bùi Nguyên Phong
BÙA NGÃI
Anh bỏ bùa mê vào tô bún.
Em vô tư xơi cả bún lẫn bùa.
Gặp thiên thần bùa không linh ứng
Anh bẽ bàng thu pháp thuật chịu thua.
Anh bỏ bùa yêu vào ly cà phê.
Sáng ấy mây giăng kín lối về.
Mùa thu bảng lảng nơi đáy cốc.
Mắt người sóng sánh ướt hồn thơ.
Bùa chưa đủ mạnh anh dùng ngãi.
Ngãi tình say đến tận trăm năm.
Em buộc hồn anh vào búi tóc.
Mây về trôi mãi tận xa xăm.
Em nghiêng tóc chảy xuống đời nhau.
Xao xuyến, bâng khuâng mộng ban đầu.
Mùa thu mát dịu sau tay áo.
Mắt huyền thâu hết cả trăng sao.
Buông bùa, buông ngãi anh chịu trói.
Hoàng hậu là em ngự ngôi cao.
Anh bỏ bùa mê vào tô bún.
Em vô tư xơi cả bún lẫn bùa.
Gặp thiên thần bùa không linh ứng
Anh bẽ bàng thu pháp thuật chịu thua.
Anh bỏ bùa yêu vào ly cà phê.
Sáng ấy mây giăng kín lối về.
Mùa thu bảng lảng nơi đáy cốc.
Mắt người sóng sánh ướt hồn thơ.
Bùa chưa đủ mạnh anh dùng ngãi.
Ngãi tình say đến tận trăm năm.
Em buộc hồn anh vào búi tóc.
Mây về trôi mãi tận xa xăm.
Em nghiêng tóc chảy xuống đời nhau.
Xao xuyến, bâng khuâng mộng ban đầu.
Mùa thu mát dịu sau tay áo.
Mắt huyền thâu hết cả trăng sao.
Buông bùa, buông ngãi anh chịu trói.
Hoàng hậu là em ngự ngôi cao.