Anh Đi... (Thơ Tình Trắc Đạc)

Tác giả: TRẦN LÂN

ANH đi... mộng kiếp đá vàng
ĐI rồi thấy nhớ xóm làng đông vui
ANH đi... một kiếp rong chơi
ĐO hồn non nước buông lơi đá vàng.

ANH đi... tìm chốn địa đàng
TÌM nơi chôn mốc tìm nàng Diễm xưa
ANH đi... nắng vội chờ mưa
CẦU vồng dắt lối anh chưa thèm về.

ANH đi... giữ trọn lời thề
NỐI hình chữ S xây nghề vẻ vang
ANH đi... một kiếp lang thang
ĐI gương dựng cốt chẳng màng tiền lương.

ANH đi... sóng nước tha hương
DỰNG mia khắc cốt tơ vương núm đồng
ANH đi... da mịn trắng hồng
DẠNG chân đứng máy nắng chồng màu đen.

Anh đi.. chi tiết bao phen
Vườn không nhà trống thân quen ruộng đồng
Anh đi... đồng cũng bỏ không
Ruộng sâu cỏ mọc lưa thưa ba bờ.

Anh đi... cọc mốc nằm chờ
Gọi trâu tậu nghé mơ về lều tranh
Hạnh phúc âu cũng mong manh!
Chọn nghề TRẮC ĐẠC muôn đời hiển vinh!!!
...
Nhắn nhủ:
Trắc đạc anh thiếu gì thơ
Chờ em ra hái đem thơ phơi đồng
Thương em gái chửa có chồng
Để cho ai ngắm...má hồng đánh ghen!!!

Thơ: TRẦN LÂN
HN:01/07/2019
Chưa phân loại
Uncategorized