91. Nắng Phai

Tác giả: Luân Tâm

Biết có còn chăng chút nắng phai
Gió mưa xóa hết nợ lưu đày
Ngày đêm mong ngủ ôm gối mẹ
Chẳng nợ ai cũng chẳng phiền ai!

Có sâu có bọ có côn trùng
Có cả rong rêu trốn nắng xuân
Thường đến viếng thăm cùng an ủi
Đất sầu ấm lạnh bóng người dưng?

Chẳng có chỗ nào để dành riêng
Cho người chết yểu cho người điên
Thì thôi… nằm tạm bên dòng suối
Nghe nước ru hồn cũng tạm yên!

Dành chi chỗ tốt chiếm chỗ to
Thăng trầm vinh nhục không thước đo
Luyến lưu nhiều quá nên đau quá
Cuối nẽo cũng đành chịu nằm co!

Bồng bế nhau lên núi thảm thương,
Bây giờ mới phục Cụ Tú Xương (1)
Hết rừng hết núi cây mơ thú
Hay thú tìm cây xin náu nương?

Mặc kệ nắng mưa mặc vui buồn
Ôm tia chớp biển tắm mưa nguồn
Hai tay bỏ hết vòng oan trái
Đá mềm chân cứng gió tan xương!

Duyên cũ thề xưa biết thế nào
Kể như cũng đã thành chiêm bao
Đôi môi còn ngọt? Chân còn ấm?
Trong cõi mơ hồ lạnh bóng sao!

Nhang khói cũng nên không cũng nên
Cánh cò lơ đãng mây cũng quên
Ruộng dưa vườn cải xanh vàng bướm
Cắt rún chôn nhau dấu tuổi tên!

Rồi những chiều thu những đêm đông
Bơ vơ đất khách bụi hết hồng
Người đi người đến thêm xa lạ
Sắc nước hương trời cũng... hư không!

Luân Tâm
MD 11/17/05

1) Thơ Tú Xương:
“Lẵng lặng mà nghe nó chúc con,
Sanh năm đẻ bảy: được vuông, tròn,
Phố phường chật hẹp, người đông đúc,
Bồng bế nhau lên: nó ở non!"
Chưa phân loại
Uncategorized