10 Bài – Hoa Đạo Pháp 14

Tác giả: Mặc Giang

Thơ Mặc Giang

1. Trái ngọt tình thương
2. Lệ đá đơm bông
3. Hoa Đàm reo nhân thế
4. Nói đi
5. Thôi nghe
6. Biết chưa
7. Biết rồi
8. Điểm nụ cành khô
9. Dù có vô thường - 1
10. Đừng đổ giọt đau
Trái ngọt tình thương

Trái ngọt tình thương xin tặng người
Chia nhau ấm lạnh sống vui tươi
Tương thân tương ái trong trần thế
Xoa dịu khổ đau nở nụ cười

Trái ngọt tình thương tặng cuộc đời
Ươm mơ hy vọng khắp nơi nơi
Tin yêu chan chứa tình nhân loại
Sự sống thăng hoa mãi đắp bồi

Trái ngọt tình thương trổ vạn đường
Nơi đâu cũng biết sống yêu thương
Ai ai cũng hóa hòa tương kính
Đạo đức từ bi tỏa bốn phương

Trái ngọt tình thương hết khổ sầu
Trần lao phiền não chảy qua cầu
Đừng khơi động nhịp si mê nữa
Lạc cảnh là đây chứ ở đâu

Trái ngọt tình thương đến mọi nhà
Mỗi người hiến tặng một bông hoa
Nụ hoa sẽ biết lan hương tỏa
Độc thọ danh hương vạn điểm hoa

Trái ngọt tình thương đến mọi nơi
Châu thành, thôn dã, hay xa xôi
Hễ đâu, đức nghĩa tình sâu nặng
Ở đó, hết than khổ cuộc đời

Mong đời biết kết trái tình thương
Từ một lan đi khắp nẻo đường
Phú quý giàu nghèo đều thể hiện
Thiên Đàng nào khác với Tây Phương

Trái ngọt tình thương quý hóa thay
Vậy mà tìm kiếm đó hay đây
Nào ngờ hạnh phúc trên tay vậy
Xuất phát tâm hồn ai có hay

Đã biết rồi thì vui sống đi
Hết đau hết khổ hết sầu bi
Không ai không oán không oan trái
Trái ngọt tình thương thật diệu kỳ

Đã biết rồi thì hiến tặng nhau
Thân sơ xấu tốt chẳng cơ cầu
Vô tư bình đẳng cùng chia sẻ
Trái ngọt tình thương hóa nhiệm mầu.

Tháng 10 – 2008

Lệ đá đơm bông

Khổ đau mà mỉm môi cười
Như hoa biết gắn nụ tươi treo cành
Mắt mà thiếu chất long lanh
Sao không khô cứng trên vành mi đau
Tim mà không nhỏ giọt châu
Sao nghe rung cảm cơ cầu trần ai
Chưa chi, than vắn thở dài
Nhìn kia, bao kẻ miệt mài trầm kha
Chưa chi, than vãn kêu ca
Nhìn kia, bao kẻ đẫy đà phong sương
Thuyền du trong biển tình thương
Mới chia thống khổ trăm đường trần gian
Đàn không tích tịch tình tang
Làm sao có tiếng cung đàn ngân vang
“Đã đày vào kiếp phong trần”
Đừng chui ốc đảo bình an riêng mình
Đã đày vào kiếp tử sinh
Đừng mơ mộng mị lao linh xa vời
Khổ đau, mới thấm cuộc đời
Không đau không khổ khóc cười mà chi
Cuộc đời không khổ mới kỳ
Nhân sinh không khổ, lạ hì, biết không
Sống sao đẹp dạ đẹp lòng
Dù cho sương bạc còn hong nắng chiều
Sống sao nhịp thở tim yêu
Dù cho trổi khúc cầu kiều rung dây
Hoa hồng rón rén cành gai
Kẻo đau hương nhụy phương đài ươm bông
Không lạnh, sao có mùa đông
Không khô, sao có hạ nồng chói chang
Không cười, sao có xuân sang
Không tím, sao có thu vàng chờ ai
Đường đi bước ngắn bước dài
Lối về mới trổ hoa cài hoài trông
Đẹp thay lệ đá đơm bông !

Tháng 11 – 2008

Hoa Đàm reo pháp giới

Giữa đôi bờ không sắc
Ta muôn kiếp đi quanh
Mây trắng cỡi trời xanh
Nát tan dòng sinh tử

Đứng trên đầu vô thỉ
Chận tột đáy vô chung
Nghe tiếng nói điệp trùng
Của ba đường sáu nẻo

Xuân tàn hoa không héo
Đông đến chẳng lạnh băng
Giữa thu thiếu lá vàng
Vào Hạ thôi đổ nắng

Người già chưa tóc trắng
Em bé rũ bạc phơ
Nai hiền dáng ơ hờ
Ngác ngơ bên bờ suối

Hoàng hôn gác mé núi
Triều sóng vỗ biển xa
Nhìn trông cõi ta bà
Vo tròn trong ánh mắt

Đạt Ma đang diện bích
Thấy Ca Diếp mỉm cười
Ta nở nụ tinh khôi
Linh Sơn còn nguyên vẹn

Kinh hành ba vòng xoắn
Đức Như Lai ngồi yên
Xoay hai mặt đồng tiền
Long Hoa Di Lặc hiện

Bờ nào bờ không sắc
Bờ nào bờ sắc không
Nên muôn kiếp thong dong
Hoa Đàm reo pháp giới.

Tháng 11 – 2008

Nói đi

Nói đi, đừng để mai sau
Lùi về quá khứ biết đâu mà lần
Nói đi, cơ cảm lượng phân
Mây ngàn đem gởi phù vân còn gì
Dẫu rằng đời chẳng có chi
Nhưng mang một kiếp, còn gì hay không
Lên rừng tìm lá diêu bông
Xuống biển dũi cát con còng đi đâu
Trên cầu, mặt nước chìm sâu
Dưới cầu, nước chảy rầu rầu mờ xa
Đổ cho một cõi ta bà
Như bong bóng nước, xây nhà phù sinh
Đổ cho cát bụi vương hình
Bọt bèo trôi nổi tơ tình chi đau
Thu mình ốc đảo thật sâu
Khép trong vũng tối gối đầu hoang sơ
Có gì, cũng trả hư vô
Không gì, cũng trả cuối bờ phong sương
Tự ti, an phận thủ thường
Khác chi sỏi đá bên đường bụi bay
Yếm thời yếm thế quá thay
Làm cây làm cỏ còn lay hồng trần
Nói đi, mới biết lựa lần
Có thân mới thể thương thân mới là
Nói đi, mới biết gần xa
Có nhân có kỷ với ta cùng mình
Hư không, chưa hẳn lặng thinh
Lâu lâu vẳng tiếng vang rền hư vô.

Tháng 11 – 2008

Thôi nghe

Thôi nghe, đừng nói chi nhiều
Con người, ai cũng biết điều, phải không
Thôi nghe, đừng xé cay lòng
Thế gian sao nữa, cũng trong biển trần
Đã dày cát bụi phù vân
Còn đay nghiếng mãi lựa lần sao cam
Sét kia, rỉ sét lên chàm
Đồng kia loang lổ lam nham ố màu
Con người, ai lại không đau
Có nghe sỏi đá còn cau tơ tình
Người ta, nào khác chi mình
Sống sao cho phải, biết mình biết ta
Kì kèo bớt một thêm ba
Cộng năm trừ bảy cũng là số không
Thôi nghe, trong dị có đồng
Trong đồng có dị, mới mong vuông tròn
Nếu vuông, mà chẳng có tròn
Lấy gì so sánh vuông tròn cùng ai
Bàn tay, ngón ngắn ngón dài
Cùng nương cùng tựa hòa hài biết bao
Con người, có thấp có cao
Có dung có dị chớ nào giống nhau
Ở đời, có trước có sau
Sống sao cho phải, đâu mâu làm gì
Thôi nghe, nhân ngã lắm chi
Thế gian bỉ thử đen sì trần lao
Thôi nghe, biết sống đi nào
Nụ mai chúm chím, cành đào trổ bông.

Tháng 11 – 2008

Biết chưa

Biết chưa, từ độ đăng trình
Ba đường sáu nẻo lưu linh chưa về
Biết chưa, từ độ ngu ngơ
Nổi trôi bến mộng, sông mê vô chừng
Phiêu bồng nghiệp dĩ lao lung
Cho rằng hổ thỉ vẫy vùng dọc ngang
Ba sinh luống những trễ tràng
Cội già long gốc bẽ bàng tàn khô
Nghĩa trang động đậy đáy mồ
Ôm đầu bạc hếu gá bờ rêu xanh
Sương sa ngọn cỏ ngậm vành
Âm linh suối lạnh đoạn đành tóc tan
Biết chưa, từ độ đi hoang
Lang thang trần thế, dấu son lu mờ
Vào ra sinh tử tóc tơ
Hồn phiêu phách lạc, dại khờ tim đau
Bao phen cát bụi rầu rầu
Xát xây sương gió biển dâu úa màu
Trăng tàn, sao lặn, đêm thâu
Ô hay bèo bọt con tàu phù sinh
Tưởng ai, cũng lại là mình
Lâu nay, sao cứ vô thinh lững lờ
Hèn chi ôm mộng gối mơ
Phiêu du quán trọ vật vờ hồn mê
Biết chưa, hay mãi lê thê
Mai sau còn hỏi, đường về là đâu !

Tháng 11 – 2008

Biết rồi

Biết rồi bóng dáng vô thường
Rong rêu đã phủ trên đường phù sinh
Biết rồi không sắc vương hình
Hư vô mờ ảo như mình với ta
Biết rồi một cõi ta bà
Ba chìm bảy nổi đẫy đà trần lao
Biết rồi giấc mộng chiêm bao
Tìm trong huyễn tượng hư hao làm gì
Hợp tan tự độ ra đi
Đến nay cũng thế có chi ngỡ ngàng
Như vì tinh tú trên ngàn
Có khi nào hỏi trăng vàng lung linh
Như cây đa đứng đầu đình
Có khi nào hỏi quê mình nơi đâu
Nước kia cứ chảy qua cầu
Có khi nào hỏi biển sâu mấy bờ
Biết rồi dấu ngọc tinh mơ
Đừng ngu ngơ mãi dại khờ hồn đau
Biết rồi ảnh tượng minh châu
Thong dong đẩy nhịp con tàu ba sinh.

Tháng 11 – 2008

Điểm nụ cành khô

Cội già điểm nụ cành khô
Lung linh thanh thủy bên hồ nước xanh
Lơ thơ liễu rũ buông mành
Mênh mang bóng nguyệt treo nhành thùy dương
Xa xa ngọn cỏ bên đường
Long lanh giọt nắng vương vương ánh hồng
Hong hong bếp lửa vào đông
Hiu hiu chiếc lá gió lồng thu sang
Lan man hoa rụng xuân tàn
Nồng nồng hạ trắng mây ngàn bay bay
Cội già gối mộng khô cây
Rừng khuya thức giấc gác tay canh dài
Đèo heo dốc đá phương đài
Núi cao chót đỉnh lối hài dặm băng
Trường giang gợn sóng lăn tăn
Lung linh chiếc bóng vầng trăng xa mờ
Trùng dương biển gọi đêm mơ
Vành mi khép lại gởi bờ mênh mông.

Tháng 12 – 2008

Dù có vô thường

Mai sau dù có vô thường
Dấu chân cát bụi bên đường ngấn sương
Rong rêu có nhớ có thương
Ngày hong vạt nắng, đêm vương sao mờ
Cuộc đời như một giấc mơ
Vào sinh ra tử dại khờ mới thôi
Nghiêng nghiêng bóng núi lưng đồi
Mờ mờ nhân ảnh lở bồi trần gian
Ngàn xưa còn đó âm vang
Ngàn sau còn đó trên đàng ta đi.

Tháng 12 – 2008

Đừng đổ giọt đau

Đổ mất giọt đau xuống vệ đường
Tan theo gió bụi thấy thương thương
Ở đời, không lẽ vui cười mãi
Sao hiểu trần ai lệ ngấn sương

Đổ mất giọt đau rớt xuống cầu
Lăn theo nước cuốn, xoáy chìm sâu
Một mai luyến tiếc ra bờ vắng
Dĩ vãng xa xưa biến mất rồi

Đổ mất giọt đau, miệng nhoẻn cười
Cuộc đời sống lại, bắt đầu tươi
Thành công, hạnh phúc, lên hương mãi
Chưa hẳn đâu nghe một kiếp người

Trần thế, mấy ai không khổ đau
Không nhiều thì ít, chớ cơ cầu
Quan quân, lê thứ nào chi khác
Không khổ, sao ai cũng bạc đầu

Nước mắt còn nhiều hơn đại dương
Là câu chân lý chớ coi thường
Gẫm đi, mới hiểu đời là thế
Dù đổ giọt đau, lệ vẫn vương

Thời gian gõ nhịp sẽ đi qua
Dấu mốc đắng đeo cho tới già
Quá khứ lùi về trong dĩ vãng
Thềm hoang ký ức động, khơi ra

Như thế thì ta nhận giọt đau
Bao nhiêu đem chất hết lên tàu
Ta bà một cõi trong trần thế
Chạy khắp đâu còn nữa giọt đau

Con tàu trần thế chạy loanh quanh
Tóc trắng bềnh bồng đổi tóc xanh
Nhận hết giọt đau, thêm giọt đắng
Ông trời nhìn đất, ngán rồi anh

Còn chị, và em, hết khổ chưa
Chiếc xe trần thế vẫn dư thừa
Khổ đâu, đem chất lên xe ấy
Tìm mãi không ra, hết khổ, ừa

Như thế ta đừng ngại giọt đau
Cố xô, cố đẩy, nó làm nau
Để yên, nó sẽ tan đi mất
Lưu lại đời ta những giọt châu.

Mặc Giang
Tháng 01 – 2009
Chưa phân loại
Uncategorized