Tác giả: Mặc Giang
Thơ Mặc Giang
1. Ca vang cùng vạn thể
2. Hằng hữu vô cùng
3. Xin ngưỡng phục
4. Hư vô nhờ hạt bụi
5. Mỉm nụ cười khô
6. Xin hỏi người, đó là ai
7. Đừng đợi ngày mai
8. Dòng suối nhỏ
9. Nghe tiếng chuông ngân
10. Đóa Hoa Đạo Đức
Ca vang cùng vạn thể
Ta đi trong mộng trong mơ
Để cùng tinh tú lững lờ hư vô
Ta đi bến đợi sông chờ
Để cùng hai ngả đôi bờ nước reo
Ta đi dốc thẳm núi đèo
Để cùng ghềnh láng cheo leo đỉnh đồi
Kia thời đá lở cát bồi
Đây thời bèo bọt nổi trôi vô thường
Kia thời tiếng nhạn kêu sương
Đây thời tiếng quốc tư lường núi sông
Đi cho hết cả mùa đông
Băng qua mùa hạ oi nồng can qua
Đi cho hết cả xuân hoa
Băng qua thu tím lá sa sau cùng
Không còn có điểm vô chung
Ngược về khởi thủy lạnh lùng bèo mây
Không còn ngọn gió heo may
Phất phơ tê tỉ nỗi này tình kia
Rụng rơi hết cả chia lìa
Thênh thang lối ngỏ mang hia lên ngàn
Hòa cùng vạn thể ca vang.
Tháng 9 – 2008
Hằng hữu vô cùng
Đêm đêm thắp ánh sao mờ
Ô kìa tinh tú lững lờ mà chi
Canh thâu gõ nhịp thầm thì
Hư vô khép mở đường đi lối về
Bắt ngang ngọn mạch Tào Khê
Nhìn trông bến mộng sông mê điệp trùng
Có hoành thì mới có tung
Nếu thỉ không có, thì chung có gì
Băng trình từ thuở ra đi
Đan thanh từ độ tư nghì băng tâm
Ba mươi mới có ngày rằm
Ngàn sao lấp lánh trăng vàng mới thanh
Nhìn trông mây trắng trời xanh
Nụ hoa chúm chím trên cành Vô Ưu
Hữu vô cứ thế chuyển lưu
Thỏng tay vào chợ tầm ngưu chi hè
Từ trong chỉ một tánh nghe
Thì bao thể tánh muôn bề tinh thông
Khi thời núi khác với sông
Khi thời núi núi sông sông khác nào
Mộng đâu mà hỏi chiêm bao
Phong sương tuế nguyệt cây đào trổ bông.
Tháng 9 – 2008
Xin ngưỡng phục
Xin ngưỡng phục trái tim to lớn quá
Ôm trọn tin yêu trải địa cầu
Trải khắp cùng bốn biển năm châu
Cho nhân loại hài hòa chung sự sống
Xin ngưỡng phục tấm lòng to lớn quá
Ôm trọn tình thương trải địa cầu
Cho con người xít lại gần nhau
Không ngăn cách bởi màu da chủng tộc
Xin ngưỡng phục tâm hồn to lớn quá
Ôm trọn từ bi trải mọi người
Cho ai ai cũng mở nụ cười
Không ngậm hờn ẩn sâu chôn đáy mắt
Xin ngưỡng phục trái tim to lớn quá
Ôm trọn bác ái trải nơi nơi
Cho ai ai cũng được thắm tươi
Không nứt nẻ vùi khô cằn máu lệ
Xin ngưỡng phục tấm lòng to lớn quá
Nước bốn biển dù có lúc đầy vơi
Nhưng tình người không có những chơi vơi
Để ai oán cừu thù đeo giới tuyến
Xin ngưỡng phục tâm hồn to lớn quá
Ai ai cũng tôn thờ quân tử trượng phu
Thì mong sao không ốc đảo, ao tù
Để giao tiếp với sông dài biển rộng
Xin ngưỡng phục những con người như thế
Để cuộc đời chấm dứt những đau thương
Để trần gian thấm nhuận đức thanh lương
Cho nhân thế hòa vui trong thánh thiện.
Tháng 9 – 2008
Hư vô nhờ hạt bụi
Ta hỏi không gian rộng mấy chiều
Có còn một khoảng nhỏ hoang liêu
Để ta đến cuối bờ xa vắng
Vén bức rèm ghi dấu tuyệt siêu
Ta hỏi thời gian kéo mấy thì
Quá - tương - hiện tại, thử còn chi
Mà sao cuốn hút ba thời mãi
Nếu chẳng có ta, nghĩa lý gì
Ta hỏi trần gian rộng tới đâu
Có nơi nào đó thật thâm sâu
Để ta đi đến lưu vài nét
Mai mốt bắt lên một nhịp cầu
Vũ trụ nhìn ta luống ngại ngùng
Có gì vô thỉ với vô chung
Nếu không hạt bụi trùng trùng chuyển
Thì cả hư vô chết lạnh lùng
Thế thì ta có ngại chi đâu
Bởi vọng, nên đeo lắm móng cầu
Bỏ vọng, chơn như tròn tánh thể
Sóng tan biển lặng gối kê đầu.
Tháng 10 – 2008
Mỉm nụ cười khô
Muốn niềm đau hết khổ
Hãy mỉm nụ cười khô
Tim đau hết dại khờ
Thảy xuống thềm băng giá
Muốn niềm vui xuất hiện
Hãy quẳng gánh ưu sầu
Nước mắt hết giọt châu
Biết tháo tung cánh cửa
Tim đau chết quá nửa
Mang sức sống hồi sinh
Hạnh phúc mãi bên mình
Đừng đóng khung lộng kính
Cỏ úa vàng chết lá
Chỉ mưa nhẹ bay bay
Màu xanh thoáng hiện ngay
Trên đồng khô nắng cháy
Nụ cười thật bén nhạy
Chỉ cần nhoẻn vành môi
Hạnh phúc thật tinh khôi
Sẽ rụng rơi trái chín
Cuộc đời nào màu tím
Cuộc đời nào màu hồng
Mây ngủ gối đầu non
Giọt mơ, ươm sự sống.
Tháng 10 – 2008
Xin hỏi người, đó là ai ?
Đi trong mưa, không ướt áo
Vào trong nước, không bị chìm
Sống trong đời, không khổ não
Xin hỏi người, đó là ai ?
Vào trong lửa, không bị cháy
Vào trong bếp, không tro tàn
Vào bùn đen, không quện cáu
Xin hỏi người, đó là ai ?
Giữa biển cả, không sóng đẩy
Giữa trùng dương, không hải triều
Lòng chứa đầy, tâm trống rỗng
Xin hỏi người, đó là ai ?
Đi ba đường, không chắn lối
Vào sáu nẻo, mãi thông thương
Cả hư vô, không thế giới
Xin hỏi người, đó là ai ?
Giữa mùa xuân, không hoa nở
Vào lạnh giá, không đông hàn
Mỗi thu về, không lá đổ
Mỗi hạ nắng, không khô khan
Không có đâu, là thời gian
Không có đâu, là không gian
Nhét hư vô trong hột cải
Nhét vũ trụ lọt chân lông
Trong đêm đen, vẫn ánh sáng
Trong tăm tối, vẫn thấy đường
Không hố đèo, không ghềnh ráng
Xin hỏi người, đó là ai ?
Trong rừng sâu, không cô độc
Giữa phố thị, như không người
Sống thanh bần, không thôn dã
Xin hỏi người, đó là ai ?
Mang ba y, trùm pháp giới
Đời một áo, mặc không cùng
Không cần nhà, có ba cõi
Xin hỏi người, đó là ai ?
Khắp ba đường, không đóng cửa
Khắp sáu nẻo, rộng lối đi
Mang hầu bao, không chỗ chứa
Xin hỏi người, đó là ai ?
Tháng 10 – 2008
Đừng đợi ngày mai
Hỡi đau khổ, sao đong đầy mắt lệ
Bởi giọt khô chất chứa ngập lưng tròng
Thế tại sao không cho chảy tuôn dòng
Bởi nước mắt ngập ngừng chưa muốn khóc
Thế tại sao ngậm sầu, ru trái chín
Bởi nguồn cơn không lối thoát thông hơi
Thế thì thu chưa tím ngắt cuộc đời
Chờ cuối mùa ào ào phơi lá rụng
Thế tại sao lại ôm đầu bóp trán
Bởi động não ray rứt mảnh hồn đau
Thế niềm đau sao không thảy xuống cầu
Bởi chưa thoát bốn bức tường quán trọ
Thế tại sao đèn khi mờ khi tỏ
Bởi cõi lòng khép kín chốn thâm u
Bầu trời trong sao vẩn đục mây mù
Bởi đen đặc nhưng mưa chưa muốn đổ
Thế tại sao trải bốn mùa than thở
Bởi muộn phiền u uẩn suốt tháng năm
Không mùa đông mà sao rét căm căm
Bởi hạ trắng chiếm ấm nồng tất cả
Hỏi tim nào là tim đau chất chứa
Hỏi lòng nào là nát dạ nắng mưa
Khổ đau không bán, ai bảo tìm mua
Hạnh phúc trên tay, sao đem đánh mất
Tìm gì khi đã mất
Đã mất biết đâu tìm
Giọt khô tràn mi mắt
Chứa đầy ánh sao đêm
Hãy nhìn kia ngõ tối
Đom đóm thắp đêm dài
Bóng thời gian qua khỏi
Đừng đợi đến ngày mai.
Tháng 10 – 2008
Dòng suối nhỏ
Đẹp thay dòng suối nhỏ
Hai bờ mơn cỏ xanh
Nước trong veo róc rách
Gió thoảng mát trong lành
Quý thay dòng suối nhỏ
Ngơ ngác con nai hiền
Giữa núi rừng thanh khiết
Rảo bước thật hồn nhiên
Lành thay dòng suối nhỏ
Mang cam lộ tình thương
Ươm hương thơm dịu ngọt
Trang trải đức thanh lương
Trọng thay dòng suối nhỏ
Ngày lên đón nắng đào
Đêm xuống loang sương bạc
Chất chứa cả trăng sao
Mến thay dòng suối nhỏ
Ôm vũ trụ vào lòng
Ôm ngân hà xao xuyến
Muôn đời vẫn xanh trong
Thương thay dòng suối nhỏ
Mãi tuôn chảy không ngừng
Qua núi rừng đồng nội
Vào biển cả vô cùng
Biển đời còn đau khổ
Cuộc đời còn tang thương
Cưu mang dòng suối nhỏ
Ban cam lộ pháp vương.
Tháng 10 – 2008
Nghe tiếng chuông ngân
Ai không nghe tiếng chuông ngân
Sao không nghe cả phong trần rụng rơi
Ngã nhân bào ảnh trong đời
Lợi danh phù phiếm chơi vơi gió lùa
Ai không nghe tiếng chuông chùa
Sao không nghe cả hơn thua bềnh bồng
Bọt bèo quẳng gánh trôi sông
Ưu phiền thán oán theo dòng nhẹ tuôn
Ai không nghe tiếng chuông đồng
Sao không nghe cả chìm xuồng tử sinh
Bụi bay không vướng tánh linh
Sóng lay không gợn chút tình trần gian
Ai không nghe tiếng chuông vàng
Sao không nghe cả muôn ngàn trầm mê
Đường xưa cùng dắt nhau về
Rong rêu bỏ lại bên lề vô minh
Ai không nghe tiếng cầu kinh
Sao không tỏ ngộ bóng hình xưa nay
“Có thì có tự mảy may
Không thì cả thế gian này cũng không”
Lành thay, nghe tiếng chuông ngân
Nghe như thế đó, dự phần Thánh Lưu
Bồ Đề một đóa Vô Ưu
Trổ bông sen quý tặng người biết nghe.
Tháng 10 – 2008
Đóa hoa đạo đức
Đóa hoa đạo đức là hoa gì
Tìm khắp trần gian chẳng thấy chi
Tìm khắp chợ hoa, đều chẳng có
Chưa từng nghe nói đó hoa chi
Đóa hoa đạo đức là hoa chi
Ai biết, làm ơn chỉ giúp đi
Ai cũng lắc đầu, nghe lạ quá
Xưa nay chẳng biết đó hoa gì
Đạo đức đơm hoa, mới tuyệt kỳ
Mọc từ sân hận với mê si
Ươm phân phiền não, tưới ô uế
Mà kết thành hoa mới lạ hì
Này này lẳng lặng lắng tai nghe
Lục dục thất tình thoát biển mê
Sen nở lìa bùn sao kiếm được
Là hoa đạo đức, khó chi hè
Đóa hoa đạo đức nở từ tâm
Thánh thiện nguồn căn kết nội hàm
Bóng tối không còn mây khuất nữa
Đêm trong bừng tỏa ánh trăng rằm
Đóa hoa đạo đức nở trong lòng
Chốt khóa ngục tù đã mở thông
Bốn biển không giam bờ ốc đảo
Thỏng tay vào chợ bước thong dong
Đóa hoa đạo đức nở tâm hồn
Tự độ độ tha nhưng xả buông
Nhân ngã trống không, lìa bỉ thử
Hư vô đâu có trói càn khôn
Đạo đức do mình, hãy tạo đi
Tự ươm, tự bón, đừng lo gì
Vun phân, tưới nước thường xuyên vậy
Thơm ngát hương lành chớ khó chi
Nếu mình không có, chẳng ai cho
Đừng sống hoa hòe, xịt, trét, tô
Đừng bám bề ngoài mà vẽ phết
Da sần, mặt sũi, chóng tàn khô
Đóa hoa đạo đức ngát thanh lương
Độc thọ khai hoa vạn thọ hương
Như đóa vô ưu tuyệt diệu đó
Một phương lan tỏa đến muôn phương
Đóa hoa đạo đức thật không lường
Như nước cam lồ rũ pháp vương
Sắc sắc không không bừng bát nhã
Đến nhà, còn chận hỏi chi đường
Đóa hoa đạo đức ấy do anh
Do chị, do em, sống chí thành
Không khổ, không làm người khác khổ
Như mây trắng xóa giữa trời xanh
Đóa hoa đạo đức mỗi con người
Thân thiện hòa vang, kết đẹp tươi
Tiến bước trên con đường Tứ Thánh
Đóa hoa đạo đức mỉm môi cười.
Mặc Giang
Tháng 10 – 2008
1. Ca vang cùng vạn thể
2. Hằng hữu vô cùng
3. Xin ngưỡng phục
4. Hư vô nhờ hạt bụi
5. Mỉm nụ cười khô
6. Xin hỏi người, đó là ai
7. Đừng đợi ngày mai
8. Dòng suối nhỏ
9. Nghe tiếng chuông ngân
10. Đóa Hoa Đạo Đức
Ca vang cùng vạn thể
Ta đi trong mộng trong mơ
Để cùng tinh tú lững lờ hư vô
Ta đi bến đợi sông chờ
Để cùng hai ngả đôi bờ nước reo
Ta đi dốc thẳm núi đèo
Để cùng ghềnh láng cheo leo đỉnh đồi
Kia thời đá lở cát bồi
Đây thời bèo bọt nổi trôi vô thường
Kia thời tiếng nhạn kêu sương
Đây thời tiếng quốc tư lường núi sông
Đi cho hết cả mùa đông
Băng qua mùa hạ oi nồng can qua
Đi cho hết cả xuân hoa
Băng qua thu tím lá sa sau cùng
Không còn có điểm vô chung
Ngược về khởi thủy lạnh lùng bèo mây
Không còn ngọn gió heo may
Phất phơ tê tỉ nỗi này tình kia
Rụng rơi hết cả chia lìa
Thênh thang lối ngỏ mang hia lên ngàn
Hòa cùng vạn thể ca vang.
Tháng 9 – 2008
Hằng hữu vô cùng
Đêm đêm thắp ánh sao mờ
Ô kìa tinh tú lững lờ mà chi
Canh thâu gõ nhịp thầm thì
Hư vô khép mở đường đi lối về
Bắt ngang ngọn mạch Tào Khê
Nhìn trông bến mộng sông mê điệp trùng
Có hoành thì mới có tung
Nếu thỉ không có, thì chung có gì
Băng trình từ thuở ra đi
Đan thanh từ độ tư nghì băng tâm
Ba mươi mới có ngày rằm
Ngàn sao lấp lánh trăng vàng mới thanh
Nhìn trông mây trắng trời xanh
Nụ hoa chúm chím trên cành Vô Ưu
Hữu vô cứ thế chuyển lưu
Thỏng tay vào chợ tầm ngưu chi hè
Từ trong chỉ một tánh nghe
Thì bao thể tánh muôn bề tinh thông
Khi thời núi khác với sông
Khi thời núi núi sông sông khác nào
Mộng đâu mà hỏi chiêm bao
Phong sương tuế nguyệt cây đào trổ bông.
Tháng 9 – 2008
Xin ngưỡng phục
Xin ngưỡng phục trái tim to lớn quá
Ôm trọn tin yêu trải địa cầu
Trải khắp cùng bốn biển năm châu
Cho nhân loại hài hòa chung sự sống
Xin ngưỡng phục tấm lòng to lớn quá
Ôm trọn tình thương trải địa cầu
Cho con người xít lại gần nhau
Không ngăn cách bởi màu da chủng tộc
Xin ngưỡng phục tâm hồn to lớn quá
Ôm trọn từ bi trải mọi người
Cho ai ai cũng mở nụ cười
Không ngậm hờn ẩn sâu chôn đáy mắt
Xin ngưỡng phục trái tim to lớn quá
Ôm trọn bác ái trải nơi nơi
Cho ai ai cũng được thắm tươi
Không nứt nẻ vùi khô cằn máu lệ
Xin ngưỡng phục tấm lòng to lớn quá
Nước bốn biển dù có lúc đầy vơi
Nhưng tình người không có những chơi vơi
Để ai oán cừu thù đeo giới tuyến
Xin ngưỡng phục tâm hồn to lớn quá
Ai ai cũng tôn thờ quân tử trượng phu
Thì mong sao không ốc đảo, ao tù
Để giao tiếp với sông dài biển rộng
Xin ngưỡng phục những con người như thế
Để cuộc đời chấm dứt những đau thương
Để trần gian thấm nhuận đức thanh lương
Cho nhân thế hòa vui trong thánh thiện.
Tháng 9 – 2008
Hư vô nhờ hạt bụi
Ta hỏi không gian rộng mấy chiều
Có còn một khoảng nhỏ hoang liêu
Để ta đến cuối bờ xa vắng
Vén bức rèm ghi dấu tuyệt siêu
Ta hỏi thời gian kéo mấy thì
Quá - tương - hiện tại, thử còn chi
Mà sao cuốn hút ba thời mãi
Nếu chẳng có ta, nghĩa lý gì
Ta hỏi trần gian rộng tới đâu
Có nơi nào đó thật thâm sâu
Để ta đi đến lưu vài nét
Mai mốt bắt lên một nhịp cầu
Vũ trụ nhìn ta luống ngại ngùng
Có gì vô thỉ với vô chung
Nếu không hạt bụi trùng trùng chuyển
Thì cả hư vô chết lạnh lùng
Thế thì ta có ngại chi đâu
Bởi vọng, nên đeo lắm móng cầu
Bỏ vọng, chơn như tròn tánh thể
Sóng tan biển lặng gối kê đầu.
Tháng 10 – 2008
Mỉm nụ cười khô
Muốn niềm đau hết khổ
Hãy mỉm nụ cười khô
Tim đau hết dại khờ
Thảy xuống thềm băng giá
Muốn niềm vui xuất hiện
Hãy quẳng gánh ưu sầu
Nước mắt hết giọt châu
Biết tháo tung cánh cửa
Tim đau chết quá nửa
Mang sức sống hồi sinh
Hạnh phúc mãi bên mình
Đừng đóng khung lộng kính
Cỏ úa vàng chết lá
Chỉ mưa nhẹ bay bay
Màu xanh thoáng hiện ngay
Trên đồng khô nắng cháy
Nụ cười thật bén nhạy
Chỉ cần nhoẻn vành môi
Hạnh phúc thật tinh khôi
Sẽ rụng rơi trái chín
Cuộc đời nào màu tím
Cuộc đời nào màu hồng
Mây ngủ gối đầu non
Giọt mơ, ươm sự sống.
Tháng 10 – 2008
Xin hỏi người, đó là ai ?
Đi trong mưa, không ướt áo
Vào trong nước, không bị chìm
Sống trong đời, không khổ não
Xin hỏi người, đó là ai ?
Vào trong lửa, không bị cháy
Vào trong bếp, không tro tàn
Vào bùn đen, không quện cáu
Xin hỏi người, đó là ai ?
Giữa biển cả, không sóng đẩy
Giữa trùng dương, không hải triều
Lòng chứa đầy, tâm trống rỗng
Xin hỏi người, đó là ai ?
Đi ba đường, không chắn lối
Vào sáu nẻo, mãi thông thương
Cả hư vô, không thế giới
Xin hỏi người, đó là ai ?
Giữa mùa xuân, không hoa nở
Vào lạnh giá, không đông hàn
Mỗi thu về, không lá đổ
Mỗi hạ nắng, không khô khan
Không có đâu, là thời gian
Không có đâu, là không gian
Nhét hư vô trong hột cải
Nhét vũ trụ lọt chân lông
Trong đêm đen, vẫn ánh sáng
Trong tăm tối, vẫn thấy đường
Không hố đèo, không ghềnh ráng
Xin hỏi người, đó là ai ?
Trong rừng sâu, không cô độc
Giữa phố thị, như không người
Sống thanh bần, không thôn dã
Xin hỏi người, đó là ai ?
Mang ba y, trùm pháp giới
Đời một áo, mặc không cùng
Không cần nhà, có ba cõi
Xin hỏi người, đó là ai ?
Khắp ba đường, không đóng cửa
Khắp sáu nẻo, rộng lối đi
Mang hầu bao, không chỗ chứa
Xin hỏi người, đó là ai ?
Tháng 10 – 2008
Đừng đợi ngày mai
Hỡi đau khổ, sao đong đầy mắt lệ
Bởi giọt khô chất chứa ngập lưng tròng
Thế tại sao không cho chảy tuôn dòng
Bởi nước mắt ngập ngừng chưa muốn khóc
Thế tại sao ngậm sầu, ru trái chín
Bởi nguồn cơn không lối thoát thông hơi
Thế thì thu chưa tím ngắt cuộc đời
Chờ cuối mùa ào ào phơi lá rụng
Thế tại sao lại ôm đầu bóp trán
Bởi động não ray rứt mảnh hồn đau
Thế niềm đau sao không thảy xuống cầu
Bởi chưa thoát bốn bức tường quán trọ
Thế tại sao đèn khi mờ khi tỏ
Bởi cõi lòng khép kín chốn thâm u
Bầu trời trong sao vẩn đục mây mù
Bởi đen đặc nhưng mưa chưa muốn đổ
Thế tại sao trải bốn mùa than thở
Bởi muộn phiền u uẩn suốt tháng năm
Không mùa đông mà sao rét căm căm
Bởi hạ trắng chiếm ấm nồng tất cả
Hỏi tim nào là tim đau chất chứa
Hỏi lòng nào là nát dạ nắng mưa
Khổ đau không bán, ai bảo tìm mua
Hạnh phúc trên tay, sao đem đánh mất
Tìm gì khi đã mất
Đã mất biết đâu tìm
Giọt khô tràn mi mắt
Chứa đầy ánh sao đêm
Hãy nhìn kia ngõ tối
Đom đóm thắp đêm dài
Bóng thời gian qua khỏi
Đừng đợi đến ngày mai.
Tháng 10 – 2008
Dòng suối nhỏ
Đẹp thay dòng suối nhỏ
Hai bờ mơn cỏ xanh
Nước trong veo róc rách
Gió thoảng mát trong lành
Quý thay dòng suối nhỏ
Ngơ ngác con nai hiền
Giữa núi rừng thanh khiết
Rảo bước thật hồn nhiên
Lành thay dòng suối nhỏ
Mang cam lộ tình thương
Ươm hương thơm dịu ngọt
Trang trải đức thanh lương
Trọng thay dòng suối nhỏ
Ngày lên đón nắng đào
Đêm xuống loang sương bạc
Chất chứa cả trăng sao
Mến thay dòng suối nhỏ
Ôm vũ trụ vào lòng
Ôm ngân hà xao xuyến
Muôn đời vẫn xanh trong
Thương thay dòng suối nhỏ
Mãi tuôn chảy không ngừng
Qua núi rừng đồng nội
Vào biển cả vô cùng
Biển đời còn đau khổ
Cuộc đời còn tang thương
Cưu mang dòng suối nhỏ
Ban cam lộ pháp vương.
Tháng 10 – 2008
Nghe tiếng chuông ngân
Ai không nghe tiếng chuông ngân
Sao không nghe cả phong trần rụng rơi
Ngã nhân bào ảnh trong đời
Lợi danh phù phiếm chơi vơi gió lùa
Ai không nghe tiếng chuông chùa
Sao không nghe cả hơn thua bềnh bồng
Bọt bèo quẳng gánh trôi sông
Ưu phiền thán oán theo dòng nhẹ tuôn
Ai không nghe tiếng chuông đồng
Sao không nghe cả chìm xuồng tử sinh
Bụi bay không vướng tánh linh
Sóng lay không gợn chút tình trần gian
Ai không nghe tiếng chuông vàng
Sao không nghe cả muôn ngàn trầm mê
Đường xưa cùng dắt nhau về
Rong rêu bỏ lại bên lề vô minh
Ai không nghe tiếng cầu kinh
Sao không tỏ ngộ bóng hình xưa nay
“Có thì có tự mảy may
Không thì cả thế gian này cũng không”
Lành thay, nghe tiếng chuông ngân
Nghe như thế đó, dự phần Thánh Lưu
Bồ Đề một đóa Vô Ưu
Trổ bông sen quý tặng người biết nghe.
Tháng 10 – 2008
Đóa hoa đạo đức
Đóa hoa đạo đức là hoa gì
Tìm khắp trần gian chẳng thấy chi
Tìm khắp chợ hoa, đều chẳng có
Chưa từng nghe nói đó hoa chi
Đóa hoa đạo đức là hoa chi
Ai biết, làm ơn chỉ giúp đi
Ai cũng lắc đầu, nghe lạ quá
Xưa nay chẳng biết đó hoa gì
Đạo đức đơm hoa, mới tuyệt kỳ
Mọc từ sân hận với mê si
Ươm phân phiền não, tưới ô uế
Mà kết thành hoa mới lạ hì
Này này lẳng lặng lắng tai nghe
Lục dục thất tình thoát biển mê
Sen nở lìa bùn sao kiếm được
Là hoa đạo đức, khó chi hè
Đóa hoa đạo đức nở từ tâm
Thánh thiện nguồn căn kết nội hàm
Bóng tối không còn mây khuất nữa
Đêm trong bừng tỏa ánh trăng rằm
Đóa hoa đạo đức nở trong lòng
Chốt khóa ngục tù đã mở thông
Bốn biển không giam bờ ốc đảo
Thỏng tay vào chợ bước thong dong
Đóa hoa đạo đức nở tâm hồn
Tự độ độ tha nhưng xả buông
Nhân ngã trống không, lìa bỉ thử
Hư vô đâu có trói càn khôn
Đạo đức do mình, hãy tạo đi
Tự ươm, tự bón, đừng lo gì
Vun phân, tưới nước thường xuyên vậy
Thơm ngát hương lành chớ khó chi
Nếu mình không có, chẳng ai cho
Đừng sống hoa hòe, xịt, trét, tô
Đừng bám bề ngoài mà vẽ phết
Da sần, mặt sũi, chóng tàn khô
Đóa hoa đạo đức ngát thanh lương
Độc thọ khai hoa vạn thọ hương
Như đóa vô ưu tuyệt diệu đó
Một phương lan tỏa đến muôn phương
Đóa hoa đạo đức thật không lường
Như nước cam lồ rũ pháp vương
Sắc sắc không không bừng bát nhã
Đến nhà, còn chận hỏi chi đường
Đóa hoa đạo đức ấy do anh
Do chị, do em, sống chí thành
Không khổ, không làm người khác khổ
Như mây trắng xóa giữa trời xanh
Đóa hoa đạo đức mỗi con người
Thân thiện hòa vang, kết đẹp tươi
Tiến bước trên con đường Tứ Thánh
Đóa hoa đạo đức mỉm môi cười.
Mặc Giang
Tháng 10 – 2008