Tác giả: Mặc Giang
1. Hoa Nhập Thế
2. Hoa Tứ Thánh
3. Hoa Năm Hạnh
4. Hoa Màu Cờ Phật Giáo
5. Hoa Lục Thông
6. Hoa Bát Khổ
7. Hoa Tứ Ân
8. Hoa Tha Nhân
9. Hoa Xá Lợi
10. Hoa Nghiệp Báo
Hoa Nhập Thế
Tháng 6 – 2008
Hoa Nhập Thế vào trần gian hư huyễn
Cứu muôn loài trong biển khổ phù sinh
Nhuộm phong sương dục nhiễm quên tánh linh
Lênh đênh mãi giữa bọt bèo mây nước
Hoa Nhập Thế vào dòng đời uế trược
Cho người người biết bến đục bến trong
Nhân ảnh kia, như bèo dạt trôi sông
Đừng vùi dập giữa bùn nhơ quện cáu
Đừng dễ duôi mà hẹn lần hẹn lữa
Đừng móng cầu mà mai đợi mốt trông
Cuộc tử sinh còn mất có rồi không
Đầu bạc hếu biết bao lần tóc trắng
Nghĩa địa kia, trông hoang mờ giá lạnh
Đêm đêm dài, vất vưởng bóng hồn ma
Thương sinh linh, thương cả đến thân ta
Họ với ta, cách lằn ranh bé nhỏ
Hoa Nhập Thế vào cuộc đời tế độ
Sống an lành trang trải vạn tình thương
Dìu dắt nhau trên thiên lý đường trường
Một khi biết quay đầu là bỉ ngạn
Hoa Nhập Thế vào trần gian cứu khổ
Đưa người người mất hút nẻo đường xa
Đã từ lâu lưu lạc bỏ quên nhà
Đưa nhau về, mái hồng tươi bếp lửa.
Hoa Tứ Thánh
Tháng 6 – 2008
Hoa Như Lai, kết tòa vô thượng giác
Khắp mười phương tam thế đến vô cùng
Đạo nhiệm mầu, bất luận vô thỉ vô chung
Độ độ tận chúng sanh, là bản hoài Chư Phật
Hoa Bồ Tát, cứu muôn loài giải thoát
Mang lục độ vạn hạnh đi muôn phương
Cứu chúng sanh không còn tiếng kêu thương
Đáo bỉ ngạn, vượt qua thuyền bát nhã
Hoa Duyên Giác, tự chứng ngộ, vô học
Quán duyên sinh độc chiếu vô thượng thừa
Mây chập chùng trĩu nặng tự nhiên mưa
Bóng đêm tắt, vầng dương bừng tỏa nắng
Hoa Thanh Văn, sống độc cư, thiền quán
Từ hữu tâm, thấu suốt đến vô tâm
Đêm mười lăm, còn hỏi chi trăng rằm
Nghe thanh thoát tiếng bài ca chứng đạo
Hoa Tứ Thánh, cửa huyền vi uyên áo
Chứng lục thông, vượt sáu nẻo ba đường
Thương hữu tình bao triền phược nhiểu nhương
Nên ẩn hiện vào hữu dư miên viễn
Hoa Tứ Thánh nở trên đường Tứ Thánh
Lục Phàm kia, cũng có thể bước đi
Đã bước đi, đừng có ngại ngùng gì
Quyết lòng đi, một ngày kia tới đích
Hoa Tứ Thánh, đều dung thông quy nhất
Tùy căn cơ, bổn tánh, bổn hoài
Kết chung tòa, chỉ một mà thôi
Hỡi chúng sinh, phụng thờ chí hướng.
Hoa Năm Hạnh
Tháng 6 – 2008
Hoa Năm Hạnh, hỡi những ai là người Phật tử
Biết tiến tu, ngào ngạt thơm hương
Nhuần pháp âm, đạo lý chơn thường
Tỏa đức từ, trang trải tình thương
Hoa Năm Hạnh, hỡi những ai là người Phật tử
Hãy tiến tu, ngày đêm sáu thời
Sống vị tha, nội lực tô bồi
Mang hạnh nguyền đi khắp nơi nơi
Hạnh thứ nhất, không ngừng Tinh Tấn
Thăng tiến lên, tới đích vô cùng
Dù phong ba biển khổ muôn trùng
Không chùn lòng phút giây sơ tán
Hạnh thứ hai, Thanh Tịnh trong sáng
Trong đầm kia, mới có bông sen
Sống trong bùn, không chút hôi tanh
Vào trong bếp lửa hồng không cháy
Hạnh thứ ba, sống đời Hỷ Xả
Biết vị tha, từ ái, chan hòa
Đi đến đâu, là lá là hoa
Sông biển rộng, thuyền từ chuyên chở
Hạnh thứ tư, rạng ngời Trí Tuệ
Đốt vô minh, phiền não xưa nay
Tâm nhất như hoa tạng tỏ bày
Đã đánh mất từ khi bất giác
Hạnh thứ năm, Từ Bi thơm ngát
Chuyển hóa đời, cam lộ pháp vương
Muôn đường trường vạn lý tình thương
Đạo từ bi bản hoài dung nhiếp
Hoa Năm Hạnh, một bông hoa năm cánh
Tinh Tấn, Thanh Tịnh, Hỷ Xả, Trí Tuệ, Từ Bi
Người Phật tử tiến tu, cứ như thế mà đi
Đi đi khắp muôn phương ngàn hướng
Hoa Năm Hạnh, một bông hoa năm cánh
Ngát hương lành tỏa chiếu trần gian
Đâu đâu cũng thấm nhuận đạo vàng
Quốc độ này là cõi Lạc Bang.
Hoa Màu Cờ Phật Giáo
Tháng 6 – 2008
Năm màu Cờ Phật Giáo
Tượng trưng cho năm màu hào quang Đức Phật
Dùng ngũ căn xuất phát, ngũ lực tới đích sau cùng
Vũ trụ, nhân sinh, từ vô thỉ, đến vô chung
Tất cả là một, mà một là tất cả
Năm Màu Cờ Phật Giáo
Tượng trưng cho năm hạnh người con Đức Phật
Tinh tấn, hỷ xả, thanh tịnh, trí tuệ, từ bi
Chúng sanh vô biên, thì Bồ Tát hạnh vô nghì
Chúng sanh thống khổ, ta quyết lên đường cứu khổ
Năm Màu Cờ Phật Giáo
Tượng trưng cho năm châu trên thế giới
Châu Á, Châu Phi, Châu Mỹ, Châu Úc, Châu Âu
Nhân loại tương lân, dù sống bất cứ nơi đâu
Khác tiếng nói, màu da, nhưng chung tình người nhân thế
Thuyền Bát Nhã vượt trùng khơi bốn bể
Đạo Từ Bi chiếu rọi khắp muôn phương
Sống tin yêu, hiểu biết, hòa ái, thanh lương
Không chỉ thương con người, mà còn thương vạn loại
Cờ Phật Giáo tung bay khắp cùng thế giới
Ánh từ quang tỏa chiếu khắp nẻo đường
Bóng Cha Lành tỏa rạng Đấng Pháp Vương
Đưa chúng sanh thoát ba đường sáu nẻo
Cờ Phật Giáo, năm màu cờ ngũ sắc
Huy hoàng thay, vi diệu bóng từ quang
Hạnh phúc thay, Phật quốc độ lạc bang
Thanh thoát thay, lục phàm lên tứ thánh
Màu cờ Phật Giáo tung bay
Màu cờ ngũ sắc lành thay
Chúng sanh bốn phuơng tám hướng
Hoan hân chào đón vui vầy
Màu cờ Phật Giáo nơi nơi
Màu cờ ngũ sắc tuyệt vời
Nhân loại cùng nhau quy hướng
Dựng xây sức sống cuộc đời
Màu cờ Phật Giáo thanh lương
Màu cờ ngũ sắc thơm hương
Nhất tâm hoằng dương tán thán
Đạo vàng tỏa chiếu muôn phương.
Hoa Lục Thông
Tháng 6 – 2008
Hoa Lục Thông vượt tam thiên thế giới
Sáng vô ngần chiếu tam thế hằng sa
Tỏa minh châu rọi mấy cõi ta bà
Dãi ngân hà như ngấn sương ngọn cỏ
Thiên Nhãn Thông, thấy tận cùng quốc độ
Trên, thượng thượng thiên, dưới đáy vực A Tỳ
Thấy tỏ tường từng thô tế lậu vi
Vượt qua khỏi Dục - Sắc – Vô Sắc Giới
Thiên Nhĩ Thông, nghe không còn chỗ nghe nữa
Âm vọng nào không động đến vành tai
Nghe khắp mười phương, nghe thấu tuyền đài
Thời đương đại tinh vi, không thể sánh
Túc Mệnh Thông, biết tự thân muôn ngàn kiếp trước
Biết về đâu đến muôn vạn kiếp sau
Không như nhân sinh, hát ngân vang, một cõi đi về
Nhưng hỏi về đâu, thì ngậm tăm bí lối
Tha Tâm Thông, chưa nhìn đã biết, không cần thưa gởi
Không cầu cơ, bói toán, đoán quẻ, xin xăm
Biển vô minh tìm kiếm cá lặng tăm
Thế đạo, nhân tâm, tránh sao điên đảo
Lậu Tận Thông, nghiệp dĩ nào đưa đẩy
Nghiệp dĩ nào đày đọa tự xưa nay
Còn kéo dài trầm thống đến ngày mai
Chứ không có ai ban bố, định phân, thưởng phạt
Thần Túc Thông,
phi thuyền vũ trụ còn nghiêng nghiêng cánh quạt
Phi cơ, phi tiễn, mất hút tận phía sau
Thần Túc Thông, vút một cái đã gồm thâu
Cả pháp giới, nơi nào cũng có mặt
Hoa Lục Thông, nâng bước chân chứng đắc
Đỡ những bậc thượng thừa Tứ Thánh mười phương
Phàm con người biết theo dấu chơn phương
Khi cuối đích, sẽ hốt nhiên đại ngộ
Hoa Lục Thông, mở thuyền từ tế độ
Đưa chúng sanh vào biển tuệ Như Lai
Ôi đài sen, ngát bửu tọa liên đài
Hỡi hành giả, quyết một lòng thẳng tiến.
Hoa Bát Khổ
Tháng 6 – 2008
Hoa Bát Khổ trên dòng đời mộng mị
Khách phong trần trong biển khổ sông mê
Trôi lang thang không biết nẻo đường về
Lặn hụp mãi giữa phù sinh ba cõi
Bởi Sinh Khổ, vừa chào đời, khóc chóe
Mắt nhắm nghiền, miệng mở toát : khổ qua
Như nhận chân cái thống nỗi ta bà
Sẽ ụp phủ bẽ bàng thêm một kiếp
Bởi Lão Khổ, đeo cõi còm tội nghiệp
Cái già nua chồng chất tấm thân tàn
Đi, đứng, nằm, ngồi, thở dốc leo thang
Chống cây gậy còn ngã lên ngã xuống
Bởi Bịnh Khổ, không màng đến ăn uống
Muốn nằm yên nhưng đau đớn đọa đày
Còn nói chi cửa nhà, danh lợi bèo mây
Nào có nghĩa bạc vàng, giàu nghèo, phú quí
Bởi Tử Khổ, dù trăm năm cuộc lữ
Nghĩa địa kia đã đầy ắp sinh linh
Lại phế thêm chút cát bụi tuyệt tình
Bãi tha ma càng lạnh lùng sương khói
Ái Biệt Ly Khổ, ai không thống thiết
Khi thân thương mới thấm thía hợp tan
Những cách ngăn bao đứt đoạn phũ phàng
Sóng xô đẩy trôi dòng, sông mấy khúc
Cầu Bất Đắc Khổ, đêm dài thao thức
Thắp xa mờ leo lét ngọn đèn khuya
Càng ước mong càng ray rức nọ kia
Bức nhân ảnh trần gian loang sắc tím
Oán Tắng Hội Khổ, gặp nhau chi rứa
Không thích nhau, lại thường gặp, mới đau
Cho cuộc đời càng da thấm thịt thau
Nỗi ta bà chất chồng thêm vôi bạc
Ngũ Ấm Xí Thạnh Khổ, còn xa xót
Mảnh tang thương tàn tạ tấm thân gầy
Trong cuộc đời, ai thấu hiểu niềm tây
Người nhân thế, được mấy ai tri kỷ
Hoa Bát Khổ, phơi bày, không hoa mỹ
Khách phong trần bạc đãi kiếp phù sinh
Tỉnh ngộ mau, kẻo bi lụy tuyệt tình
Màu sắc úa điêu tàn Hoa Bát Khổ.
Hoa Tứ Ân
Tháng 6 – 2008
Ân Tam Bảo, muôn đời xin gìn giữ
Đốt tâm nguyền, thế thế mãi truyền lưu
Ba Ngôi Báu, tuyệt tác đến thiên thu
Hương trầm tỏa liên đài vô thượng giác
Ân Quốc Gia, nhớ qui căn nguồn gốc
Phàm con người, phải biết Tổ biết Tông
Thời thế kinh qua, lịch sử theo dòng
Đừng mất gốc quên nguồn, thua gỗ đá
Ân Cha Mẹ, đấng song đường cao cả
Trời đất kia, không thể sánh được đâu
Vũ trụ kia cũng không thể tìm cầu
Hãy chuẩn mực, phận con hiền cháu thảo
Ân Thầy Bạn, không cho ta cơm áo
Nhưng cho ta trang bị để vào đời
Lướt con thuyền khắp biển rộng trùng khơi
Quên thầy bạn, bạc tình hơn triều sóng
Hoa Tứ Ân, đẹp vô ngần bất biến
Xin cưu mang trân trọng cả cuộc đời
Luôn đáp đền, tô thắm khắp nơi nơi
Và xuyên suốt mọi không thời miên viễn
Hoa Tứ Ân, là núi đồi sông biển
Là thiền môn, thánh thất, giáo đường
Là suối nguồn muôn vạn yêu thương
Xin tận hưởng trao nhau cùng nhân thế.
Hoa Tha Nhân
Tháng 6 – 2008
Tha nhân mở cõi thương lòng
Nhìn trông thiên hạ khắp trong cuộc đời
Nơi nào khổ ải chơi vơi
Ta xin đến đó cho đời bớt đau
Nơi nào bãi biển nương dâu
Ta xin đến đó bắc cầu lại qua
Đi trong bốn biển là nhà
Người trong nhân loại là ta với mình
Tha nhân tiếng nói tự tình
Reo lên khúc nhạc đăng trình vị tha
Tha nhân tiếng gọi đậm đà
Ngân lên âm vọng lời ca thương người
Lắng nghe tiếng khóc câu cười
Sẻ chia xoa dịu đẹp tươi trong lành
Lắng nghe cơ cảm đoạn đành
Sẻ chia mây trắng trời xanh đong đầy
Tha nhân một đóa trao tay
Từ tâm rộng lượng ngày ngày thơm hương
Tha nhân một đóa tình thương
Lòng vàng trang trải trên đường ta đi
Thương đời ai nhớ ai vì
Thương người ai nhớ ai vì tha nhân.
Hoa Xá Lợi
Tháng 6 – 2008
Xá Lợi là những tinh anh
Của bậc chứng đạo vô sanh để đời
Xá Lợi là những tuyệt vời
Của bậc thánh đức ba ngôi tôn thờ
Xá Lợi là những tinh hoa
Của bậc liễu ngộ trên tòa pháp vương
Cái thời pháp nhược ma cường
Tôi nghe đủ thứ, xót thương vô ngần
Cái thời nghiệt ngã phiêu trầm
Tôi nghe đủ thứ, lầm bầm mang tai
Mới tu, ngày một ngày hai
Suốt đời tráo đấu miệt mài lợi danh
Mới tu, chưa tỏ ngọn ngành
Suốt đời ma mị tranh giành hơn thua
Lộng ngôn xảo thuật chưa vừa
Chết đi thiêu đốt, hốt bừa bụi tro
Kêu ầm xá lợi một mo
La lên chí chóe nhỏ to dàn chào
Lạm xưng tán tụng xôn xao
Quảng cáo rao bán, ôi chao xót lòng
Vô tình đánh lận con đen
Ô danh xá lợi, vứt thềm vực sâu
Pháp thân bất hoại nhiệm mầu
Tứ Thánh lưu lại bắt cầu độ sanh
Phàm nhân trong cõi hồng trần
Chớ nên mạo phạm tội phần biết chưa ?
Hoa Nghiệp Báo
Tháng 6 – 2008
“Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài
Có tài đừng cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần”
“Bắt phong trần, phải phong trần
Sao cho sỉ nhục mấy lần mới thôi”
Đó là nghiệp báo ai ơi
Đã mang thì phải chịu đời chớ sao
Một khi tác tạo tơ hào
Ba mươi sáu chước, chước nào chẳng xong
Nghiệp kia đưa đẩy rối bòng
Báo kia đập dũa xoáy tròng không tha
Cứ xem cái nỗi ta bà
Mỗi người vay trả biết là bao nhiêu
Bởi nghiệp gây nặng chín chiều
Nên báo đón nhận trăm điều đắng cay
Bông hoa nghiệp báo xéo dày
Thân tàn ma dại, mặt mày xác xơ
Nửa đời, đã lắm bơ phờ
Suốt đời, thì hỏi mịt mờ nữa chi
Nghiệp lao nghiệp tác đen sì
Báo đời báo kiếp, có gì mà than
Người khôn trong cõi trần gian
Nhớ nghe, nghiệp báo đa mang chi nào
Cao phi viễn tẩu nan tào
Trời cao đất rộng chỗ nào dung thân
“Bắt phong trần, phải phong trần
Sao cho sỉ nhục mấy lần mới thôi”
Đã gây nghiệp dĩ ngút trời
Khổ đau lận đận suốt đời biết chưa
Chạy trời sao khỏi nắng mưa
Nhân gian biết sợ biết chừa hay không
Khổ đời nghiệp báo đeo gông
Nghiệp ơi, báo hỡi mà bông hoa gì
Từ nay, quẳng gánh trôi đi !!!
Mặc Giang
2. Hoa Tứ Thánh
3. Hoa Năm Hạnh
4. Hoa Màu Cờ Phật Giáo
5. Hoa Lục Thông
6. Hoa Bát Khổ
7. Hoa Tứ Ân
8. Hoa Tha Nhân
9. Hoa Xá Lợi
10. Hoa Nghiệp Báo
Hoa Nhập Thế
Tháng 6 – 2008
Hoa Nhập Thế vào trần gian hư huyễn
Cứu muôn loài trong biển khổ phù sinh
Nhuộm phong sương dục nhiễm quên tánh linh
Lênh đênh mãi giữa bọt bèo mây nước
Hoa Nhập Thế vào dòng đời uế trược
Cho người người biết bến đục bến trong
Nhân ảnh kia, như bèo dạt trôi sông
Đừng vùi dập giữa bùn nhơ quện cáu
Đừng dễ duôi mà hẹn lần hẹn lữa
Đừng móng cầu mà mai đợi mốt trông
Cuộc tử sinh còn mất có rồi không
Đầu bạc hếu biết bao lần tóc trắng
Nghĩa địa kia, trông hoang mờ giá lạnh
Đêm đêm dài, vất vưởng bóng hồn ma
Thương sinh linh, thương cả đến thân ta
Họ với ta, cách lằn ranh bé nhỏ
Hoa Nhập Thế vào cuộc đời tế độ
Sống an lành trang trải vạn tình thương
Dìu dắt nhau trên thiên lý đường trường
Một khi biết quay đầu là bỉ ngạn
Hoa Nhập Thế vào trần gian cứu khổ
Đưa người người mất hút nẻo đường xa
Đã từ lâu lưu lạc bỏ quên nhà
Đưa nhau về, mái hồng tươi bếp lửa.
Hoa Tứ Thánh
Tháng 6 – 2008
Hoa Như Lai, kết tòa vô thượng giác
Khắp mười phương tam thế đến vô cùng
Đạo nhiệm mầu, bất luận vô thỉ vô chung
Độ độ tận chúng sanh, là bản hoài Chư Phật
Hoa Bồ Tát, cứu muôn loài giải thoát
Mang lục độ vạn hạnh đi muôn phương
Cứu chúng sanh không còn tiếng kêu thương
Đáo bỉ ngạn, vượt qua thuyền bát nhã
Hoa Duyên Giác, tự chứng ngộ, vô học
Quán duyên sinh độc chiếu vô thượng thừa
Mây chập chùng trĩu nặng tự nhiên mưa
Bóng đêm tắt, vầng dương bừng tỏa nắng
Hoa Thanh Văn, sống độc cư, thiền quán
Từ hữu tâm, thấu suốt đến vô tâm
Đêm mười lăm, còn hỏi chi trăng rằm
Nghe thanh thoát tiếng bài ca chứng đạo
Hoa Tứ Thánh, cửa huyền vi uyên áo
Chứng lục thông, vượt sáu nẻo ba đường
Thương hữu tình bao triền phược nhiểu nhương
Nên ẩn hiện vào hữu dư miên viễn
Hoa Tứ Thánh nở trên đường Tứ Thánh
Lục Phàm kia, cũng có thể bước đi
Đã bước đi, đừng có ngại ngùng gì
Quyết lòng đi, một ngày kia tới đích
Hoa Tứ Thánh, đều dung thông quy nhất
Tùy căn cơ, bổn tánh, bổn hoài
Kết chung tòa, chỉ một mà thôi
Hỡi chúng sinh, phụng thờ chí hướng.
Hoa Năm Hạnh
Tháng 6 – 2008
Hoa Năm Hạnh, hỡi những ai là người Phật tử
Biết tiến tu, ngào ngạt thơm hương
Nhuần pháp âm, đạo lý chơn thường
Tỏa đức từ, trang trải tình thương
Hoa Năm Hạnh, hỡi những ai là người Phật tử
Hãy tiến tu, ngày đêm sáu thời
Sống vị tha, nội lực tô bồi
Mang hạnh nguyền đi khắp nơi nơi
Hạnh thứ nhất, không ngừng Tinh Tấn
Thăng tiến lên, tới đích vô cùng
Dù phong ba biển khổ muôn trùng
Không chùn lòng phút giây sơ tán
Hạnh thứ hai, Thanh Tịnh trong sáng
Trong đầm kia, mới có bông sen
Sống trong bùn, không chút hôi tanh
Vào trong bếp lửa hồng không cháy
Hạnh thứ ba, sống đời Hỷ Xả
Biết vị tha, từ ái, chan hòa
Đi đến đâu, là lá là hoa
Sông biển rộng, thuyền từ chuyên chở
Hạnh thứ tư, rạng ngời Trí Tuệ
Đốt vô minh, phiền não xưa nay
Tâm nhất như hoa tạng tỏ bày
Đã đánh mất từ khi bất giác
Hạnh thứ năm, Từ Bi thơm ngát
Chuyển hóa đời, cam lộ pháp vương
Muôn đường trường vạn lý tình thương
Đạo từ bi bản hoài dung nhiếp
Hoa Năm Hạnh, một bông hoa năm cánh
Tinh Tấn, Thanh Tịnh, Hỷ Xả, Trí Tuệ, Từ Bi
Người Phật tử tiến tu, cứ như thế mà đi
Đi đi khắp muôn phương ngàn hướng
Hoa Năm Hạnh, một bông hoa năm cánh
Ngát hương lành tỏa chiếu trần gian
Đâu đâu cũng thấm nhuận đạo vàng
Quốc độ này là cõi Lạc Bang.
Hoa Màu Cờ Phật Giáo
Tháng 6 – 2008
Năm màu Cờ Phật Giáo
Tượng trưng cho năm màu hào quang Đức Phật
Dùng ngũ căn xuất phát, ngũ lực tới đích sau cùng
Vũ trụ, nhân sinh, từ vô thỉ, đến vô chung
Tất cả là một, mà một là tất cả
Năm Màu Cờ Phật Giáo
Tượng trưng cho năm hạnh người con Đức Phật
Tinh tấn, hỷ xả, thanh tịnh, trí tuệ, từ bi
Chúng sanh vô biên, thì Bồ Tát hạnh vô nghì
Chúng sanh thống khổ, ta quyết lên đường cứu khổ
Năm Màu Cờ Phật Giáo
Tượng trưng cho năm châu trên thế giới
Châu Á, Châu Phi, Châu Mỹ, Châu Úc, Châu Âu
Nhân loại tương lân, dù sống bất cứ nơi đâu
Khác tiếng nói, màu da, nhưng chung tình người nhân thế
Thuyền Bát Nhã vượt trùng khơi bốn bể
Đạo Từ Bi chiếu rọi khắp muôn phương
Sống tin yêu, hiểu biết, hòa ái, thanh lương
Không chỉ thương con người, mà còn thương vạn loại
Cờ Phật Giáo tung bay khắp cùng thế giới
Ánh từ quang tỏa chiếu khắp nẻo đường
Bóng Cha Lành tỏa rạng Đấng Pháp Vương
Đưa chúng sanh thoát ba đường sáu nẻo
Cờ Phật Giáo, năm màu cờ ngũ sắc
Huy hoàng thay, vi diệu bóng từ quang
Hạnh phúc thay, Phật quốc độ lạc bang
Thanh thoát thay, lục phàm lên tứ thánh
Màu cờ Phật Giáo tung bay
Màu cờ ngũ sắc lành thay
Chúng sanh bốn phuơng tám hướng
Hoan hân chào đón vui vầy
Màu cờ Phật Giáo nơi nơi
Màu cờ ngũ sắc tuyệt vời
Nhân loại cùng nhau quy hướng
Dựng xây sức sống cuộc đời
Màu cờ Phật Giáo thanh lương
Màu cờ ngũ sắc thơm hương
Nhất tâm hoằng dương tán thán
Đạo vàng tỏa chiếu muôn phương.
Hoa Lục Thông
Tháng 6 – 2008
Hoa Lục Thông vượt tam thiên thế giới
Sáng vô ngần chiếu tam thế hằng sa
Tỏa minh châu rọi mấy cõi ta bà
Dãi ngân hà như ngấn sương ngọn cỏ
Thiên Nhãn Thông, thấy tận cùng quốc độ
Trên, thượng thượng thiên, dưới đáy vực A Tỳ
Thấy tỏ tường từng thô tế lậu vi
Vượt qua khỏi Dục - Sắc – Vô Sắc Giới
Thiên Nhĩ Thông, nghe không còn chỗ nghe nữa
Âm vọng nào không động đến vành tai
Nghe khắp mười phương, nghe thấu tuyền đài
Thời đương đại tinh vi, không thể sánh
Túc Mệnh Thông, biết tự thân muôn ngàn kiếp trước
Biết về đâu đến muôn vạn kiếp sau
Không như nhân sinh, hát ngân vang, một cõi đi về
Nhưng hỏi về đâu, thì ngậm tăm bí lối
Tha Tâm Thông, chưa nhìn đã biết, không cần thưa gởi
Không cầu cơ, bói toán, đoán quẻ, xin xăm
Biển vô minh tìm kiếm cá lặng tăm
Thế đạo, nhân tâm, tránh sao điên đảo
Lậu Tận Thông, nghiệp dĩ nào đưa đẩy
Nghiệp dĩ nào đày đọa tự xưa nay
Còn kéo dài trầm thống đến ngày mai
Chứ không có ai ban bố, định phân, thưởng phạt
Thần Túc Thông,
phi thuyền vũ trụ còn nghiêng nghiêng cánh quạt
Phi cơ, phi tiễn, mất hút tận phía sau
Thần Túc Thông, vút một cái đã gồm thâu
Cả pháp giới, nơi nào cũng có mặt
Hoa Lục Thông, nâng bước chân chứng đắc
Đỡ những bậc thượng thừa Tứ Thánh mười phương
Phàm con người biết theo dấu chơn phương
Khi cuối đích, sẽ hốt nhiên đại ngộ
Hoa Lục Thông, mở thuyền từ tế độ
Đưa chúng sanh vào biển tuệ Như Lai
Ôi đài sen, ngát bửu tọa liên đài
Hỡi hành giả, quyết một lòng thẳng tiến.
Hoa Bát Khổ
Tháng 6 – 2008
Hoa Bát Khổ trên dòng đời mộng mị
Khách phong trần trong biển khổ sông mê
Trôi lang thang không biết nẻo đường về
Lặn hụp mãi giữa phù sinh ba cõi
Bởi Sinh Khổ, vừa chào đời, khóc chóe
Mắt nhắm nghiền, miệng mở toát : khổ qua
Như nhận chân cái thống nỗi ta bà
Sẽ ụp phủ bẽ bàng thêm một kiếp
Bởi Lão Khổ, đeo cõi còm tội nghiệp
Cái già nua chồng chất tấm thân tàn
Đi, đứng, nằm, ngồi, thở dốc leo thang
Chống cây gậy còn ngã lên ngã xuống
Bởi Bịnh Khổ, không màng đến ăn uống
Muốn nằm yên nhưng đau đớn đọa đày
Còn nói chi cửa nhà, danh lợi bèo mây
Nào có nghĩa bạc vàng, giàu nghèo, phú quí
Bởi Tử Khổ, dù trăm năm cuộc lữ
Nghĩa địa kia đã đầy ắp sinh linh
Lại phế thêm chút cát bụi tuyệt tình
Bãi tha ma càng lạnh lùng sương khói
Ái Biệt Ly Khổ, ai không thống thiết
Khi thân thương mới thấm thía hợp tan
Những cách ngăn bao đứt đoạn phũ phàng
Sóng xô đẩy trôi dòng, sông mấy khúc
Cầu Bất Đắc Khổ, đêm dài thao thức
Thắp xa mờ leo lét ngọn đèn khuya
Càng ước mong càng ray rức nọ kia
Bức nhân ảnh trần gian loang sắc tím
Oán Tắng Hội Khổ, gặp nhau chi rứa
Không thích nhau, lại thường gặp, mới đau
Cho cuộc đời càng da thấm thịt thau
Nỗi ta bà chất chồng thêm vôi bạc
Ngũ Ấm Xí Thạnh Khổ, còn xa xót
Mảnh tang thương tàn tạ tấm thân gầy
Trong cuộc đời, ai thấu hiểu niềm tây
Người nhân thế, được mấy ai tri kỷ
Hoa Bát Khổ, phơi bày, không hoa mỹ
Khách phong trần bạc đãi kiếp phù sinh
Tỉnh ngộ mau, kẻo bi lụy tuyệt tình
Màu sắc úa điêu tàn Hoa Bát Khổ.
Hoa Tứ Ân
Tháng 6 – 2008
Ân Tam Bảo, muôn đời xin gìn giữ
Đốt tâm nguyền, thế thế mãi truyền lưu
Ba Ngôi Báu, tuyệt tác đến thiên thu
Hương trầm tỏa liên đài vô thượng giác
Ân Quốc Gia, nhớ qui căn nguồn gốc
Phàm con người, phải biết Tổ biết Tông
Thời thế kinh qua, lịch sử theo dòng
Đừng mất gốc quên nguồn, thua gỗ đá
Ân Cha Mẹ, đấng song đường cao cả
Trời đất kia, không thể sánh được đâu
Vũ trụ kia cũng không thể tìm cầu
Hãy chuẩn mực, phận con hiền cháu thảo
Ân Thầy Bạn, không cho ta cơm áo
Nhưng cho ta trang bị để vào đời
Lướt con thuyền khắp biển rộng trùng khơi
Quên thầy bạn, bạc tình hơn triều sóng
Hoa Tứ Ân, đẹp vô ngần bất biến
Xin cưu mang trân trọng cả cuộc đời
Luôn đáp đền, tô thắm khắp nơi nơi
Và xuyên suốt mọi không thời miên viễn
Hoa Tứ Ân, là núi đồi sông biển
Là thiền môn, thánh thất, giáo đường
Là suối nguồn muôn vạn yêu thương
Xin tận hưởng trao nhau cùng nhân thế.
Hoa Tha Nhân
Tháng 6 – 2008
Tha nhân mở cõi thương lòng
Nhìn trông thiên hạ khắp trong cuộc đời
Nơi nào khổ ải chơi vơi
Ta xin đến đó cho đời bớt đau
Nơi nào bãi biển nương dâu
Ta xin đến đó bắc cầu lại qua
Đi trong bốn biển là nhà
Người trong nhân loại là ta với mình
Tha nhân tiếng nói tự tình
Reo lên khúc nhạc đăng trình vị tha
Tha nhân tiếng gọi đậm đà
Ngân lên âm vọng lời ca thương người
Lắng nghe tiếng khóc câu cười
Sẻ chia xoa dịu đẹp tươi trong lành
Lắng nghe cơ cảm đoạn đành
Sẻ chia mây trắng trời xanh đong đầy
Tha nhân một đóa trao tay
Từ tâm rộng lượng ngày ngày thơm hương
Tha nhân một đóa tình thương
Lòng vàng trang trải trên đường ta đi
Thương đời ai nhớ ai vì
Thương người ai nhớ ai vì tha nhân.
Hoa Xá Lợi
Tháng 6 – 2008
Xá Lợi là những tinh anh
Của bậc chứng đạo vô sanh để đời
Xá Lợi là những tuyệt vời
Của bậc thánh đức ba ngôi tôn thờ
Xá Lợi là những tinh hoa
Của bậc liễu ngộ trên tòa pháp vương
Cái thời pháp nhược ma cường
Tôi nghe đủ thứ, xót thương vô ngần
Cái thời nghiệt ngã phiêu trầm
Tôi nghe đủ thứ, lầm bầm mang tai
Mới tu, ngày một ngày hai
Suốt đời tráo đấu miệt mài lợi danh
Mới tu, chưa tỏ ngọn ngành
Suốt đời ma mị tranh giành hơn thua
Lộng ngôn xảo thuật chưa vừa
Chết đi thiêu đốt, hốt bừa bụi tro
Kêu ầm xá lợi một mo
La lên chí chóe nhỏ to dàn chào
Lạm xưng tán tụng xôn xao
Quảng cáo rao bán, ôi chao xót lòng
Vô tình đánh lận con đen
Ô danh xá lợi, vứt thềm vực sâu
Pháp thân bất hoại nhiệm mầu
Tứ Thánh lưu lại bắt cầu độ sanh
Phàm nhân trong cõi hồng trần
Chớ nên mạo phạm tội phần biết chưa ?
Hoa Nghiệp Báo
Tháng 6 – 2008
“Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài
Có tài đừng cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần”
“Bắt phong trần, phải phong trần
Sao cho sỉ nhục mấy lần mới thôi”
Đó là nghiệp báo ai ơi
Đã mang thì phải chịu đời chớ sao
Một khi tác tạo tơ hào
Ba mươi sáu chước, chước nào chẳng xong
Nghiệp kia đưa đẩy rối bòng
Báo kia đập dũa xoáy tròng không tha
Cứ xem cái nỗi ta bà
Mỗi người vay trả biết là bao nhiêu
Bởi nghiệp gây nặng chín chiều
Nên báo đón nhận trăm điều đắng cay
Bông hoa nghiệp báo xéo dày
Thân tàn ma dại, mặt mày xác xơ
Nửa đời, đã lắm bơ phờ
Suốt đời, thì hỏi mịt mờ nữa chi
Nghiệp lao nghiệp tác đen sì
Báo đời báo kiếp, có gì mà than
Người khôn trong cõi trần gian
Nhớ nghe, nghiệp báo đa mang chi nào
Cao phi viễn tẩu nan tào
Trời cao đất rộng chỗ nào dung thân
“Bắt phong trần, phải phong trần
Sao cho sỉ nhục mấy lần mới thôi”
Đã gây nghiệp dĩ ngút trời
Khổ đau lận đận suốt đời biết chưa
Chạy trời sao khỏi nắng mưa
Nhân gian biết sợ biết chừa hay không
Khổ đời nghiệp báo đeo gông
Nghiệp ơi, báo hỡi mà bông hoa gì
Từ nay, quẳng gánh trôi đi !!!
Mặc Giang