Xin Cho Mẹ Một Bông Hồng Hiếu Thảo

Tác giả: Hoài Hương

Cả trái đất chỉ có một mặt trời, tối nay mặt trời lặn, ngày mai ta còn thấy; Ta chỉ có một mẹ trên đời. Mẹ chết nghĩa là không bao giờ còn gặp lại. Ta đã trưởng thành bằng xương máu và nước mắt của Mẹ. Ta đã làm gì để báo hiếu cho mẹ, xin hãy dâng cho mẹ một bông hồng hiếu thảo lúc Người còn sống.


HOÀI HƯƠNG
Trót sinh ra phận má hồng.
Mấy ai gặp cảnh xuôi dòng thong dong,
Mười hai bến nươc đục trong,
Sang ngang một bước trăm năm ngập ngừng
Bao nhiêu oan khổ não nùng,
Triệu người triệu cảnh ai không thảm sầu.
Người gặp cảnh cơ cầu đói rét,
Người mẹ chồng ghẻ lạnh ghét ghen.
Nào chồng con ma men nghiện ngập,
Say sưa về đánh đập thảm thương
Đã mang cái nợ Tào khương,
Đớn đau phải chịu, chán chường phải đeo.
Lại có kẻ điếm đàng trai gái
Mê đỏ đen của cải tan tành.
Trắng đêm nước mắt long lanh,
Xót thương thân phận má hồng trớ trêu.
Lại còn biết bao nhiêu điều thê thảm,
Bút mực nào xiết cảm nguồn cơn.
Mang thai thân thể héo mòn,
Giữ sao cho được vuông tròn chín trăng
Ăn chẳng đặng, khó khăn đi đứng,
Khi nằm ngồi tưởng những đá đeo.
Kém ăn mất ngủ đủ điều,
Con còn quẫy đạp bao nhiêu tháng ròng.
Kíp đến ngày trông mong sinh sản,
Thai thuận sinh nhụy mãn khai hoa,
Máu me lênh láng chan hòa,
Sức cùng lực kiệt cũng là vì con.
Nếu thai nghịch mẹ càng khốn khổ,
Mạng mẹ hiền thập tử nhất sinh.
Có khi để cứu con mình,
Mẹ đành phải chịu hy sinh thân mình.
Bao nhiêu gian khổ lênh đênh
Thức khuya dậy sớm tận tình lo toan,
Ăn cay, nuốt đắng, nằm than,
Áo quần ướt bẩn vì con tối ngày.
Chỗ khô dành trẻ thơ ngây,
Chỗ ướt dành mẹ ngày ngày đêm đêm.
Miễn sao con được ấm êm,
Nâng niu chìu chuộng đến quên thân mình,
Cho ăn, cho mặc thỏa tình,
Dưỡng nuôi bú mớm công trình xiết bao.
Con đau, gan ruột héo tàn,
Con cười, lòng mẹ hân hoan rộn ràng.
Công nuôi nấng, nghĩa cưu mang,
Sánh như biển rộng, cao bằng trời xanh.
Lớn lên cho học cho hành,
Tốn hao tiền bạc cũng đành dạ lo.
Không tính toán, không so đo,
Hết học chữ lại phải lo học nghề.
Bao nhiêu oan khổ ê chề,
Xương tan thịt nát chẳng hề thở than.
Đến khi con đã thành nhân,
Tìm nơi cưới gả an tâm phận già.
Thời gian thấm thoát trôi qua,
Mẹ già tóc bạc như là đám bông.
Con như chim đã sổ lồng,
Có đâu biết mẹ một lòng vì con.
Cãi lời, ngổ nghịch ngang tàn,
Bao lần mẹ khóc hàng hàng lệ rơi.
Khuyên con mẹ đã hết lời,
Con hư đâu dễ một đời bỏ con.
Đắng cay mẹ ngậm bồ hòn,
Cam tâm sầu khổ lạnh lùng sớm trưa.
Mẹ chin mươi (90) còn thương con sáu chục (60),
Vẫn coi con bé nhỏ thuở xa xưa.
Con bao nhiêu, đã già chưa?
Mà đành quên mẹ nắng mưa nhọc nhằn.
Mẹ đau con có biết không?
Mẹ buồn con có chạnh lòng hỏi han?
Có bưng cơm, rót nước hầu tăm?
Có thương mẹ được một phần nào không?
Mẹ già mẹ chết là xong,
Dù con mang triệu hoa hồng đến thăm.
Cũng không bằng được những năm,
Mẹ còn sống ở cõi trần con thương.
Con nên phụng dưỡng ân cần,
ĐÓ LÀ TRIỆU ĐÓA HOA HỒNG THẮM TƯƠI
Hãy cho mẹ những tiếng cười,
Còn bao lâu nữa mẹ thời xa xôi.
Mặt trời có một mà thôi,
Mẹ cũng có một trên đời đó con.
Mặt trời lặn mai vẫn còn,
Mẹ về cõi chết con còn thấy không?
Dù con nhỏ lệ triệu dòng,
Chẳng làm ấm được cõi lòng mẹ đâu.
XIN CON MỘT ĐÓA HOA THÔI
NHỮNG NGÀY CÒN LẠI CUỘC ĐỜI GIÀ NUA.
Chưa phân loại
Uncategorized