Tác giả: Hồng Thị Dã Quỳ
Người đàn bà nhìn ra cửa sổ
Chiều ngậm nắng
Hoao hanh viền chân trời đường bông tím
Duỗi lười theo ngày muộn
Con ngựa già tung vó
Bờm phất phơ nhuốm bạc
(nhưng chắc đã có một thời đẹp đẽ)
Nhịp vó - Từ sắc hồng bình minh
Chở hoàng hôn chớm mỏi
Ngày đuổi ngày
Cõng những ước mơ
Mệt nhoài về triền núi đợi
Từ xưa nào xa lắc.
Người đàn bà cũng đã từng
Cõng trên đôi vai thanh tân
Lên đường. Hăm hở.
Nặng trĩu hành trang mơ ước...
Đi hoài đi mãi
Đi từ bình minh gọi mời
Qua ngọn trũng đìu hiu bóng tối
Đi cùng mỏi mòn
Về khơi vấp ngã
Nhưng triền núi đợi không nằm trong nếp nghĩ
Chỉ là tên gọi
Người đàn bà nhìn ra cửa sổ
Chiều ngậm nắng
Khuất bóng ngựa già đường bông tím thẫm
Xua đuổi ngày theo bóng tối...
Người đàn bà nhặt nhạnh ước mơ...
Hồ nước mắt chợt vỡ vội
Ngày sắp tàn.
Từ đó . Hoàng hôn...
Chiều ngậm nắng
Hoao hanh viền chân trời đường bông tím
Duỗi lười theo ngày muộn
Con ngựa già tung vó
Bờm phất phơ nhuốm bạc
(nhưng chắc đã có một thời đẹp đẽ)
Nhịp vó - Từ sắc hồng bình minh
Chở hoàng hôn chớm mỏi
Ngày đuổi ngày
Cõng những ước mơ
Mệt nhoài về triền núi đợi
Từ xưa nào xa lắc.
Người đàn bà cũng đã từng
Cõng trên đôi vai thanh tân
Lên đường. Hăm hở.
Nặng trĩu hành trang mơ ước...
Đi hoài đi mãi
Đi từ bình minh gọi mời
Qua ngọn trũng đìu hiu bóng tối
Đi cùng mỏi mòn
Về khơi vấp ngã
Nhưng triền núi đợi không nằm trong nếp nghĩ
Chỉ là tên gọi
Người đàn bà nhìn ra cửa sổ
Chiều ngậm nắng
Khuất bóng ngựa già đường bông tím thẫm
Xua đuổi ngày theo bóng tối...
Người đàn bà nhặt nhạnh ước mơ...
Hồ nước mắt chợt vỡ vội
Ngày sắp tàn.
Từ đó . Hoàng hôn...