Tác giả: Bùi Kim Anh
Tôi không sao nhổ khỏi đầu mình
chiếc đinh
cắm lâu ngày đã chặt
ý nghĩ xoáy căng chân tóc
rần rật cơn đau
Lúc ấy giá như điên lên
có thể xé toang
ý nghĩ thoát ra
vật xuống ngủ yên khi cơn hết
Lúc ấy khoá cửa phòng
nhốt ý nghĩ
nén ý nghĩ
để những đêm lặng lẽ
để câu thơ vật vã đứt vần
Lúc ấy giá như có anh
gục vào khóc ào như trẻ nhỏ
và chỉ cần anh đặt bàn tay lên vết thương đau
tôi lại trở về với bình thường
Lúc ấy chỉ có những nhát búa đập vào chiếc đinh
chiếc đinh
cắm lâu ngày đã chặt
ý nghĩ xoáy căng chân tóc
rần rật cơn đau
Lúc ấy giá như điên lên
có thể xé toang
ý nghĩ thoát ra
vật xuống ngủ yên khi cơn hết
Lúc ấy khoá cửa phòng
nhốt ý nghĩ
nén ý nghĩ
để những đêm lặng lẽ
để câu thơ vật vã đứt vần
Lúc ấy giá như có anh
gục vào khóc ào như trẻ nhỏ
và chỉ cần anh đặt bàn tay lên vết thương đau
tôi lại trở về với bình thường
Lúc ấy chỉ có những nhát búa đập vào chiếc đinh