Trăn Trở Đêm Đông

Tác giả: Minh Tuấn

bước khuya nặng theo vòng nỗi nhớ
góc sầu riêng thầm trách hẹn ai
bận đi đâu để anh đứng ngóng hoài.
đêm cuối bước...lòng đã phai hồi hộp.

từ nơi xa vang tiếng rao yếu ớt
của đứa trẻ quê đi bán bánh mỳ khuya
dáng còm nhom- trong manh áo mỏng thưa
mời mua bánh nơi gió lùa bốn ngã.

mua một chiếc cho tấm lòng thanh thản
tôi hỏi em quê quán ở nơi nào
nó chớp mắt rồi khẽ nói như rao
quê cháu ở chốn nào...cũng vậy...

sống riêng mình thì cháu không khổ vậy
còn trên vai em nhỏ cháu trông chờ
bố bỏ mẹ đi tìm chốn mộng mơ
để cõi khổ... chất nặng bờ vai nhỏ.

mẹ buồn hận... ra đi mùa trở gió
để bơ vơ quấn chặt lũ con mình.
một chữ tình... để dang dở cõi sinh
trong côi cút... cháu một mình vác nặng.

nuôi các em... cháu yêu những ngày nắng
sợ rét lòng cháu đâu thích mùa đông
nhìn trăng sao - cháu khấn nguyện trời thương
cho sức khỏe để quen sương sầu ,gió lạnh.

ba cháu đi-như chim trời mất bóng
mặc bão dông vùi dập máu của mình.
mặc mưa đời tơi tả dáng nhân xinh
mặc lệ chảy trên con mình quắn quại...

thế gian ơi... đâu là nhân là ái
mẹ cha ơi ! đâu là ngãi là tình
cuộc đời ơi... đâu là kiếp nhân sinh.
tuổi còn nhỏ phải cực hình...kiếm sống.

em chào tôi... khuất chìm trong tuyệt vọng
bước chân côi lại cất giọng oán hồn.
bánh mỳ đây...bánh mới nóng hổi đây.
nhưng người bán... tâm hồn đã nguội lạnh.

MINH TUẤN...
Chưa phân loại
Uncategorized