Tác giả: Đỗ Trung Quân
Đôi khi bỗng nhớ một chốn nàomỗi ngày mỏi cổ ngó lêu nghêu cao ốc
mỗi buổi ra đường toé đom đóm mắt
thì ta lại nhớ một chốn nào
có gì mềm như lá ở trên cao
thỉnh thoảng chợt nhớ chốn nào đấy
khi ngán chật chội nhà hàng, đèn karaoke xanh đỏ
ngán phòng lạnh quen ngồi
ngại nắng, sợ gió
trắng bệch người
nhợt nhạt màu
thì ta lại nhớ chốn nào đấy
đêm dịu dàng
mong mỏng...
hương ngâụ..
Đôi khi chợt nhớ chốn nào đấy
khi ngán mini jupe, ngán áo thun hở
rốn, ngán hoa giả Thái Lan
ngán mệt ngoài bar, pub...
thì ta mang máng nhớ
hình nhự..
có cô áo nâu đội sen nụ lên chùa
(thời thiếu nữ mẹ ta cũng dội sen lên chùa)
nắng mật ong vàng theo guốc mộc thời xưa
thỉnh thoảng chợt nhớ chốn nào đấy
mệt mỏi văn minh chút Tây, chút Tàu
ngán ngẫm món canh chua đông lạnh siêu thị
thì nhờ vu vơ
nhành húng láng tím nâụ..
đôi khi chợt nhớ chốn nào đấy
nhớ mơ hồ như chẳng nhớ ai
như khi ta lên hương
xây nhà, sơn cửa
bỗng run tay màu rêu phố u hoàị..
mỗi buổi ra đường toé đom đóm mắt
thì ta lại nhớ một chốn nào
có gì mềm như lá ở trên cao
thỉnh thoảng chợt nhớ chốn nào đấy
khi ngán chật chội nhà hàng, đèn karaoke xanh đỏ
ngán phòng lạnh quen ngồi
ngại nắng, sợ gió
trắng bệch người
nhợt nhạt màu
thì ta lại nhớ chốn nào đấy
đêm dịu dàng
mong mỏng...
hương ngâụ..
Đôi khi chợt nhớ chốn nào đấy
khi ngán mini jupe, ngán áo thun hở
rốn, ngán hoa giả Thái Lan
ngán mệt ngoài bar, pub...
thì ta mang máng nhớ
hình nhự..
có cô áo nâu đội sen nụ lên chùa
(thời thiếu nữ mẹ ta cũng dội sen lên chùa)
nắng mật ong vàng theo guốc mộc thời xưa
thỉnh thoảng chợt nhớ chốn nào đấy
mệt mỏi văn minh chút Tây, chút Tàu
ngán ngẫm món canh chua đông lạnh siêu thị
thì nhờ vu vơ
nhành húng láng tím nâụ..
đôi khi chợt nhớ chốn nào đấy
nhớ mơ hồ như chẳng nhớ ai
như khi ta lên hương
xây nhà, sơn cửa
bỗng run tay màu rêu phố u hoàị..