Tàu Đêm

Tác giả: Tô Thùy Yên

Tàu đi Lúc đó , đêm vừa mỏi
Lúc đó, sao trời đã ngủ mê
Tàu rú . Sao ơi , hãy thức dậy
Long lanh muôn mắt tiễn tàu đi
Thức dậy , những ai còn sống đó
Nhìn ra nhớ lấy phút giây này
Tàu đi như một cơn giông lửa
Cuồn cuộn sao từ ống khói bay
Cảnh vật mơ hồ trong bóng đêm
Dàn ra một ảo tượng im lìm
Ủ ê những ngọn đen thưa thớt
Sáng ít làm đêm tối tối thêm
Bến cảng nhà kho những dạng cây ...
Chưa quen mà đã giã từ ngay
Dẫu sao cũng một lần tan hợp
Chớ tiếc nhau vài cái vẫy tay
Toa nêm lúc nhúc hồn oan khốc
Đèn bão mờ soi chẳng rõ ai
Ta gọi rụng rời ta thất lạc
Ta còn chẳng đủ nữa ta đây
Người bạn đường kia chắc không ngủ
Thành tàu sao chẳng vỗ mà ca ?
Mai này xô giạt về đâu nữa ?
Đất lạ ơi , đừng hất hủi ta
Đất lạ , người ta sống thế nào ?
Trong rừng có ánh những trăng sao ?
Có buồn bã lúc mùa trăn trở
Có xót thương người qua biển dâu ?
Tàu đi như một cơn điên đảo
Sắt thép kinh hoàng va dập nhau
Ta tưởng chừng nghe thời đại động
Xô đi ầm ĩ một cơn đau
Ngồi đây giữa những phân cùng bụi
Trong chuyễn đời xung xát bạo tàn
Ta trở thành than , thành súc vật
Tiếng người e cũng đã quên ngang
Ta nghe rêm nhói thân tàn rạc
Các thỏi xương lìa đụng chỏi nhau
Nghe cả hồn ta bị cán nghiến
Trên đường lịch sử sắt tuôn mau
Dường như ta chợt khóc đau đớn
Lệ nóng cường toan cháy ruột gan
Lệ chảy không ra ngoài khoé mắt
Nghẹn ngào đến cả tiếng than van
Giá ta có được một hơi thuốc
Dẫu chỉ là hơi thuốc mốc thôi
Để phả cho hồn ấm tỉnh lại
Để nghe còn sự sống trên môi
Ta nhớ dăm ba hình ảnh cũ
Lờ mờ như nhớ lại tiền thân
Đời ta khi trước vui vầy thế
Bỗng thảm thương nghìn nỗi ngói tan
Đem thân làm gã tù lưu xứ
Xí xóa đời ta với đất trời
Ngàn dặm lìa tan tình cố cựu
Bàng hoàng thân thế cụm mây trôi
Đã mấy năm nay quằn quại đói
Thèm ăn như đứa trẻ con nghèo
Mẹ ơi, con nhớ thời thơ dại
Nhớ miếng ăn mà mẹ chắt chiu
Liệu còn một bữa cơm đầm ấm
Bên ánh đèn đoàn tụ vợ con
Chia xẻ chút tình cay mặn cũ
Miếng không ngon cũng lấy làm ngon
Tàu đi khoan xoáy sâu đêm thép
Tiếng nghiến ghê người thác lửa sa
Lịch sử dường như rất vội vã
Tàu không đổ lại các ga qua
Ôi những nhà ga rất cổ xưa
Dường như ta đã thấy bao giờ
Đến nay, ngưòi giữ ga còn đứng
Đèn bão đong đưa chút sáng mờ
Tàu qua những ruộng đồng châu thổ
Hiu hắt làng xa mấy chấm đèn
Đêm ở nơi đây buồn lặng lặng
Cái buồn trải nặng mặt bằng đen
Hỡi cô con gái trăng mười bốn
Đêm có nằm mơ những hội xuân
Đời có chăng lần cam dối mẹ
Nhớ thương nào giấu thấm vành khăn ?
Có lúc tàu qua những chiếc cầu
SSầm sầm những nhịp động đều nhau
Dưới kia con nước còn thao thức
Bát ngát dềnh lên bãi sậy sầu
Có lúc tàu qua những thị trấn
Mà đêm đã gói lại im lìm
Tàu qua , âu cũng là thông lệ
Nên chẳng ai buồn hé cữa xem
Ôi những nỗi sầu vô dạng ấy
Gọi ta về với những đêm vui
Ở đâu đèn sáng như châu ngọc
Đường phố người chen chúc nói cười
Ở đâu mộng ảo vườn sao tụ
Yến tiệc bày trong những khóm cây
Ta rót mừng em ly rượu đỏ ...
Mà thôi, chớ nhớ nữa , lòng ơi
Mà thôi , hãy nuốt lệ còn nghẹn
Tỉnh thức , lòng ơi , nhìn tận tường
Thời đại đang đi từng mảng lớn
Rào rào những cụm khói miên man
Người bạn đường kia chắc vẫn thức
Mong tàu đi đến chỗ đêm tan
Có nghe lịch sử mài thê thiết
Cho sáng lên đời đã rỉ han
Tàu ơi , hãy kéo còi liên tục
Cho tiếng rền vang dậy địa cầu
Lay động những tầng mê sảng tối
Loài người , hãy thức, thức cùng nhau
Chưa phân loại
Uncategorized