Tác giả: Khương Thuỵ Phùng
Có lắm lúc lòng trào dâng niềm nhớ
Nghĩ về em với nỗi nhớ dịu êm
Sợi nhớ nhung cứ thế nối dài thêm
Rồi tự hỏi: liệu rằng em có thấu
Sợ em buồn nên anh đành che giấu
Để một mình gặm nhấm nỗi nhớ thương
Rồi từng đêm dằn vặt trong vấn vương
Anh như lạc giữa cánh đồng trống vắng
Kẻ si tình trong trời chiều tắt nắng
Như vần thơ buông nhỡ một câu từ
Em có hiểu hay chỉ giả ậm ừ?
Khi anh hỏi những điều đang thắc mắc
Anh chỉ mong tình cảm kia thắt chặt
Chắc khó lòng phải vậy đúng không em?
KTP ( 19/9-2018)
Nghĩ về em với nỗi nhớ dịu êm
Sợi nhớ nhung cứ thế nối dài thêm
Rồi tự hỏi: liệu rằng em có thấu
Sợ em buồn nên anh đành che giấu
Để một mình gặm nhấm nỗi nhớ thương
Rồi từng đêm dằn vặt trong vấn vương
Anh như lạc giữa cánh đồng trống vắng
Kẻ si tình trong trời chiều tắt nắng
Như vần thơ buông nhỡ một câu từ
Em có hiểu hay chỉ giả ậm ừ?
Khi anh hỏi những điều đang thắc mắc
Anh chỉ mong tình cảm kia thắt chặt
Chắc khó lòng phải vậy đúng không em?
KTP ( 19/9-2018)