Tác giả: Thi Hạnh
Người Đừng Nhặt Lấy Thơ Rơi
Người đừng nhặt lấy thơ rơi. để cho chúng rớt tả tơi. đi người. không còn nhau nữa. trong đời. thì thơ có lượm. cũng vơi hương tình…...
Nhặt Dùm Em Nhé Chút Hương Xuân
Anh có về ngang cho em hỏi. mùa này bên ấy đã xuân chưa? nơi đây tuyết mờ giăng khắp lối. dường xuân chẳng biết có em chờ. em muốn hương...
Nỗi Niềm Rất Xa
Anh này rõ chỉ vu vơ. (Hay là… ừ nhỉ… giả vờ hỏi thôi). trời em anh biết lâu rồi. tận bên xứ tuyết, một nơi… rất buồn. nên lòng luôn nhớ cố...
Phận Kẻ Lưu Vong
Tôi lớn lên ở một nước bắc âu. gió mưa nhiều hơn những ngày nắng ấm. mùa đông về tuyết trắng rơi nhiều lắm. hạ chẳng hồng, xuân chưa đủ để yêu. mùa...
Thuốc Tiên
Người ta bảo: có một liều thuốc tiên. uống đi anh, để quên mình đang nhớ. vì hai đứa hai phương trời. cách trở. nên phải đành đổi chữ nhớ thành...
Tiếng Đầu Việt Nam
Em về giữ mãi vần thơ. như lời mẹ hát ầu ơ thuở nào. ru em ngọt giấc chiêm bao. triệu lời êm ái rót vào trong nôi. ngày xưa tiếng mẹ ru hời:. ”Con...