Người Mẹ Thái Hà - Mang Trái Tim Của Người Nghệ Sĩ

Tác giả: Mặc Trầm Cung

"Con người là một diễn viên trên sân khấu vĩ đại cuộc đời."
(W. Shakespeare)
(Kính tặng U Đất và các người mẹ trung kiên, các Linh mục, Tu sĩ và toàn thể anh chị em giáo dân Thái Hà)

Sinh ra đời ta đã là nghệ sĩ,
Của đất trời của vũ trụ bao la.
Bước vào đời bằng muôn vạn lời ca,
"Ta là nghệ sĩ, cuộc đời này là sân khấu".

Người nghệ sĩ phải biết luôn phấn đấu,
Sống trọn vai mà Thiên Chúa trao ban.
Là quân vương hay kiếp sống cơ hàn,
Luôn vâng phục và chu toàn Thánh Ý.

Người nghệ sĩ phải luôn luôn bền chí,
Trước gian nan, trước bao nỗi đớn đau.
Biết nhập vai, sống phó thác, nguyện cầu,
Luôn trung tín trước vô vàn giông tố.

Người nghệ sĩ trước bao cơn cám dỗ,
Của bạc tiền, của danh vọng tiếng tăm.
Của đam mê dục vọng, của thế sự thăng trầm,
Luôn kiên vững giữ tâm hồn thanh khiết.

Người nghệ sĩ không so đo hơn, thiệt,
Biết cho đi, nhận phần kém về mình.
Sống dấn thân và biết sống hy sinh,
Sống khiêm nhượng dù được phân vai bé nhỏ.

Đời nghệ sĩ phải luôn luôn sáng tỏ,
Không mập mờ, không gian dối quanh co.
Không tham lam, không tọc mạch, tò mò,
Luôn trung tín, không làm tôi hai chủ.

Là nghệ sĩ đâu phải cần có đủ,
Phải tài năng, phải chuyên nghiệp thơ –văn.
Phải địa vị cao, phải bằng cấp, học hành...
Biết sống trọn kiếp người, đó mới chính là nghệ sĩ.

Người nghệ sĩ là người luôn dũng khí,
Đem niềm vui, hạnh phúc đến muôn người.
Đem hòa bình, đem ánh nắng xuân tươi,
Sống hòa hợp với đời cùng nhịp thở.

Người nghệ sĩ là người luôn trăn trở,
Trước bất công, gian khổ một kiếp người.
Trước đói nghèo, bệnh tật khắp mọi nơi,
Biết mở rộng vòng tay cùng chia sẻ.

Người nghệ sĩ dù sống trong cô lẻ,
Vẫn bình an vì có Chúa ở cùng.
Vẫn tận tình phục vụ, rất bao dung,
Say lòng mến như tôi trung đợi chủ.

Như người phu quét đường, suốt bao đêm không ngủ,
Vẫn lặng lẽ âm thầm, tiếng chổi xào xạc giữa màn đêm.
Làm sạch lối đi khi mọi người say giấc ngủ êm đêm,
Sống trọn vai bằng tình mến, ấy chính là "hồn nghệ sĩ".

Như chị bán hàng rong với tâm hồn cao quý,
Dù sống cảnh nghèo nhưng biết mở rộng vòng tay.
Ôm ấp những trẻ thơ vất vả kiếp đọa đày,
Sẻ chia tình mẹ, đời sống của chị toát lên "hồn nghệ sĩ".

Như người mẹ Thái Hà đang đi tìm công lý,
Trong lặng lẽ âm thầm dẫu gặp cảnh trái ngang.
Mẹ vẫn trung kiên dù đứng trước bạo tàn,
Dù nắng gắt, mưa dầm,
Dù súng đạn, hơi cay,
Dù dùi cui có đập nát thân gầy,
Mẹ vẫn hiên ngang,
Vì hồn mẹ mang trái tim của người nghệ sĩ.

Hạnh phúc thay! Những ai được khơi sáng nguồn chân lý,
Là nghệ sĩ của Vua Trời.
Nghệ sĩ của Thiên Chúa Tình Yêu.
Vâng phục Cha - Nhà đạo diễn đại tài - hướng dẫn ta mọi điều,
Sống vui làm con Chúa – Ta mới là nghệ sĩ chân chính.

Dù dương gian phủ nhận...
Nhưng rồi một ngày kia,
Khi trải qua kiếp người lận đận.
Hân hoan ta quay về,
Trình diện Đấng Chí Tôn.
Ôi! Vinh dự thay khi Cha công nhận:
"Con chính là Nghệ Sĩ của Tình Yêu
Người nghệ sĩ mà Cha đã yêu thương tạo dựng"...

Mặc Trầm Cung
Chưa phân loại
Uncategorized