Ngó Tôi Lạc Giữa Hồn Tôi Ngậm Ngùi

Tác giả: Hoàng Vũ Luân

{Ngó tôi lạc giữa hồn tôi ngậm ngùi ...
Trời mưa ướt áo làm chi
Ở đây bốn phía chu vi mịt mùng.
Lá khô rơi tận cuối dòng
Con sò phơi nắng cái lòng rỗng tênh
Xuống dần con dốc chênh vênh
Mới hay đời cũng lênh đênh như là...
Ơi sao một nỗi nhớ nhà
Nhớ em ruột thắt muối chà xát tim
Hồn tôi vùng bãi im lìm
Sậy lau ngơ ngác dò tìm lối ra
Tình tôi con nước phù sa
Áo em trắng muốt bỗng pha thành hồng
Tóc em hương lúa còn nồng
Sợi rơi sợi rụng sợi giăng lối về
Giờ thì đã tỉnh cơn mê
Giấc nam-kê đã não nề cuộc chơi
Ngó mông lung, ngó đất trời
Ngó tôi lạc giữa hồn tôi ngậm ngùi ... (Mme Ngô) }

Ngó tôi lạc giữa hồn tôi ngậm ngùi

Ngó trời, mưa đã giăng giăng
Tôi về cất vội bóng trăng sau hè
Lạc chiều đẫm ướt cơn mê
Giữa bao thức tỉnh, bộn bề sầu thương
Hồn say bốn cõi vô thường
Tôi nằm chếnh choáng bên đường cỏ êm
Ngậm tình mật đắng môi mềm
Ngùi ngùi thương nhớ cái đêm hẹn thề.

Hoàng Vũ Luân
Chưa phân loại
Uncategorized