Ngàn Năm Chôn Hận

Tác giả: HươngTuyet274

Lạc loài giữa những cơn say
Ta còn lại tấm thân này nhói đau
Nát tan như cỏ úa nhàu
Như mây hun hút một màu ủ ê
Ta như thất bại trăm bề
Có còn đâu nữa dáng về hồn nhiên
KHÓC ĐI KHÓC ĐỂ TÂM THIỀN
Cười đi cười để ngả nghiêng đất trời
Ta say sao mỏi rụng rời
Từ tâm đến xác rối bời xoay xoay
Hạnh phúc khi nếm đâu hay
Đớn đau cứ ngắt cứ day dứt mình
Hồn không lặng ngắm bình minh
Mà hồn xao động trói mình siết thân
Nhớp nhơ cảm giác cơ bần
Nhục hoàn trong nhục cốt trần lốt tiên
Trải trăm dâu bể ngàn miền
Mà đời vẫn thế ngẫm phiền lắm thay
Cắt đi ta cắt đọa đày
Cắt đau khổ, rặt rày bấy lâu
Tìm về cảm giác thâm sâu
Để ta chôn nốt nỗi rầu trăm năm
Quanh đi quẩn lại thăng trầm
Có còn vương nữa vào tâm.....hận mình?
Chưa phân loại
Uncategorized
Thơ cùng tác giả