Mùa Đông Kéo Dài

Tác giả: Trần Trung Tá

Từ lúc sương tan đến nắng hồng, một ngày chưa đủ ấm mùa Đông! Mấy con quạ mới bay vào phố, mang tiếp u buồn, em thấy không?

Anh tưởng chừng như em ở cạnh, nhìn lên, ngó xuống, chỉ bàn tay! Hỏi em mà buốt từng hơi thở, nghe lạnh lòng thêm, chẳng lạnh ai!

Mới biết cô đơn trời mấy nắng thì đâu đâu cũng Bắc Băng Dương! Mở trang giấy trắng, cầm cây bút, vẽ những dòng thơ ngắm tuyết sương…

Trời mới vào Thu, đã tiếp Đông, thơ anh rồi chẳng biết đâu cùng! Rùng vai chẳng rớt sầu quan ải, cạn chén còn nguyên nỗi núi sông!

Bè bạn của anh thành Cựu Lính, liệu em rồi có Cựu Giai Nhân? Giai Nhân Tự Cổ Như Danh Tướng…Muối mặt mơ gì nữa súng gươm!

Thôi chào vĩnh biệt nhé Quê Hương! Chào cả em còn chút nhớ thương. Người Lính xuôi tay là bại trận, hỡi ơi đây chẳng phải sa trường!
Chưa phân loại
Uncategorized