Một Kiếp Nhân Sinh

Tác giả: TamMuội

Một Kiếp Nhân Sinh

Dường suốt cuộc đời Lão cực thân
Đa mang hẩm phận, kiếp cơ bần
Bởi vừa oe oé lọt lòng Mẹ
Thì bước gian truân đã định phần

Miếng cơm manh áo phải nhờ nương
Quần quật bàu, ao, chẳng đến trường
Tới tuổi lên năm nhìn Ngoại mất
Đơn mình côi cút… dạt tha phương

Lúc trưởng thành nhân, cưới vợ hiền
Dịu dàng, khả ái, đẹp như tiên
Ngỡ đâu hạnh phúc, tròn viên mãn
Nhưng nghiệp Thiên Cơ mãi nhãn tiền

Cơn bệnh ngặt nghèo vội cướp đi
Hình mai một thủa chẳng duy trì
Chấn thương mạch máu cùng viêm khớp
Cột sống tê bì…liệt tứ chi

Lẻ loi gà trống, gượng nuôi con
Da diết tâm tư chuỗi héo mòn
Bão táp thăng trầm thôi cũng loãng
Thoáng mà mộ cảnh nhuộm đầu non…

Róc rách nhẹ nhàng tợ tiếng tơ
Cầu tre nho nhỏ nối đôi bờ
Vài thân tùng kiểng quanh hòn đảo
Dăm chú quẫy đuôi đớp bóng mờ

Kia treo lủng lẳng mấy nhành lan
Đó khúc thi ca dưới nguyệt đàn
Vắng vẻ đêm dài khơi ý nhạc
Mượn niềm ảo mộng xoá ly tan

Nhưng nay róc rách bặt âm rồi
Cầu nhỏ tiêu điều mục gãy đôi
Tùng bách ngả nghiêng, hòn đảo sụp
Cá thời lặn đáy mặc dòng trôi

Nhành lan ủ rũ tiễn đưa ông
Ánh nguyệt trên cao phủ sắc hồng
Xuống cửa Niết Bàn đang mở rộng
Dẫn hồn siêu thoát quyện hư không.

May 18, 2020
Tam Muội
Chưa phân loại
Uncategorized