Kéo Tấm Màn Thời Gian

Tác giả: Daocongdien

KÉO TẤM MÀN THỜI GIAN

nhìn ra cửa sổ
ngó gốc cây trụi lá
nhánh mận hồng đào mình vẫn trèo hồi bé
tôi nhắm mắt
thấy những búp tươi bung nở
mướt xanh
và tôi mở mắt
cây vẫn đứng đấy, trơ cành

nhìn cô gái trẻ
đang nói cười, điện thoại cầm tay
tôi nhắm mắt lại
thấy bà cụ già
ngồi tưng tiu đứa cháu quý trong lòng
kể chuyện đời xưa
và tôi mở mắt
cô gái vẫn chưa xong cuộc gọi

nhìn người cha trẻ
công kênh thằng nhóc nghịch ngợm trên vai
tôi nhắm mắt lại
nhìn thấy người đàn ông tóc bạc trắng
bên giường đứa con hấp hối
căn bệnh HIV thế kỷ
và tôi mở mắt
tiếng cười trong gió chưa phai

nhìn ông lão ngồi xin ăn
ở góc phố đông người
tôi nhắm mắt
thấy một thằng bé đầu trần chạy diều
trên cánh đồng xa
và tôi mở mắt
bóng hành khất kia in giữa chiều tà

nhìn người thai phụ trẻ
ôm niềm tin lang thang giữa nắng hè
cố tìm lại một lời hứa hẹn nào đó
tôi nhắm mắt
thấy cô Thắm da trắng nhất làng
cấy lúa vụ đông xuân
và tôi mở mắt
hoa khôi quê ta ngồi khóc bên đàng

nhìn gã tù nhân vị thành niên
ánh mắt con thú bị thương giấu sau chấn song
tôi nhắm mắt
thấy bà mẹ dắt thằng con áo mới đến trường
dọc đường hoa cỏ đọng sương
và tôi mở mắt
tiếng quản giáo nhắc hết giờ thăm …

kéo tấm màn thời gian che lên mặt
chợt nghe tuổi mình vừa chẳn trăm năm

ĐCĐ
Chưa phân loại
Uncategorized