Tác giả: Vũ Kim Thanh
Người đời thường nói : hắn… nhà thơ
Suốt ngày ghi chép mấy vần thơ
Đôi khi mắt hắn như muốn khóc
Nức nỡ bên đời tiếng u ơ…
Hắn thường thơ thẩn ngắm trăng mơ
Trời đêm băng giá đẫm sương mờ
Mong trăng viễn xứ… dù hiu quạnh
Đừng có giang hồ lấm trang thơ…
Thơ tình hắn viết như… dòng suối
Nước mắt tran hòa tuôn xót xa…
Bình minh hắn tả… như sông đục
Sầu tím dâng tràn lẫn phong ba …
Hắn thường thui thủi nghĩ bạn xa
Tận đẩu tận đâu ở quê nhà…
Đêm đêm nằm ngủ thường mơ mộng
Gọi tên bạn hữu rất thiết tha…
Người đời thường nói : Hắn … vẩn vơ…
Sao chẳng làm giầu lại làm thơ
Vần vũ văn chương cho thêm mệt
Không tiền… tốn giấy… lại lơ ngơ…
Buồn buồn hắn bảo : viết linh tinh
Mượn thơ mượn bút để tự tình
Dăm ba chữ nhỏ nhưng thu được
Hàng trăm… hàng vạn…những mảnh tình…
Hắn là nhân chứng của hiện sinh
Cơ trời… Vận nước… nỗi điêu linh
Tiền – Tài – Nhân – Nghiã trong cuộc sống
Thế hệ mai sau… Nói chuyện mình...
Vũ Kim Thanh
Suốt ngày ghi chép mấy vần thơ
Đôi khi mắt hắn như muốn khóc
Nức nỡ bên đời tiếng u ơ…
Hắn thường thơ thẩn ngắm trăng mơ
Trời đêm băng giá đẫm sương mờ
Mong trăng viễn xứ… dù hiu quạnh
Đừng có giang hồ lấm trang thơ…
Thơ tình hắn viết như… dòng suối
Nước mắt tran hòa tuôn xót xa…
Bình minh hắn tả… như sông đục
Sầu tím dâng tràn lẫn phong ba …
Hắn thường thui thủi nghĩ bạn xa
Tận đẩu tận đâu ở quê nhà…
Đêm đêm nằm ngủ thường mơ mộng
Gọi tên bạn hữu rất thiết tha…
Người đời thường nói : Hắn … vẩn vơ…
Sao chẳng làm giầu lại làm thơ
Vần vũ văn chương cho thêm mệt
Không tiền… tốn giấy… lại lơ ngơ…
Buồn buồn hắn bảo : viết linh tinh
Mượn thơ mượn bút để tự tình
Dăm ba chữ nhỏ nhưng thu được
Hàng trăm… hàng vạn…những mảnh tình…
Hắn là nhân chứng của hiện sinh
Cơ trời… Vận nước… nỗi điêu linh
Tiền – Tài – Nhân – Nghiã trong cuộc sống
Thế hệ mai sau… Nói chuyện mình...
Vũ Kim Thanh