Gõ Thức Đêm Đen

Tác giả: Phan Bá Thụy Dương

1-

Lửa đã lịm trong lòng anh đó sao
Mà lời nguyện cầu nghẹn tắt
Tình đã dậy trong tim em đó sao
Mà tiếng ca ấm êm ngọt mật
Anh oằn vai vác gỗ qua sông
Chợt thấy bóng dã nhân
run run, ngơ ngác
Đôi chân lạnh hững hờ trên cát
Lưu dấu mù mờ ấn tích bi thương.

2-

Quanh quẩn đâu đây, bên chổ anh nằm
Tiếng thở dài âm u
của người tù già biệt xứ
Quanh quẩn đâu đây, trong tâm thức anh
Chỉ có đôi mắt em rưng rưng giọt lệ
Chỉ có tiếng thét hận thù của bầy ngạ quỷ
Nồng nặc mùi tử khí tanh hôi
Không còn gì – không còn gì nữa, em ơi.

3-

Quanh quẩn đâu đây, bên chổ anh nằm
Đêm tối đen, vắng nhịp chuông gõ thức
Anh thèm một nụ hôn trên môi, trên tóc
Thèm một giọt nước cam lồ, cứu rỗi
và đôi bàn tay dịu mềm
vỗ về trong cơn khát, đói
Không có gì - không có gì,
ngoài âm hưởng xích xiềng rơi
Lặng câm - tịch mịch - rã rời.

4-

Anh oằn vai vác đá băng rừng
Con đường mòn khổ dịch
gập ghềnh, xa xăm, vô định
Quanh quẩn đâu đây, trong tiềm thức anh
Tiếng hú đồng vọng, tiếng gió qua truông
Sao rờn rợn, hung hăng
như ánh mắt ma tinh của loài cú vọ
Hình hài anh và trái tim anh
rịn chảy, âm ỉ những dòng máu đỏ
Mặt trời đã lặn, đã ngủ mê trong cõi chết
Không còn gì – không còn gì nữa đâu em
Ai - ai sẽ khua trống, chuông đồng
gõ thức đêm đen?



PHAN BÁ THỤY DƯƠNG
Chưa phân loại
Uncategorized