Tác giả: Ngô Tịnh Yên
Ấm trà đã không thương cái tách
Cái tách sao vẫn nhớ bình trà
Cái tính dễ thương là làm phách
Nếu không sao chẳng muốn làm hòa
Giàn bầu đã không thương trái bí
Trái bí sao vẫn nhớ dây bầu
Cái tính dễ thương là ích kỷ
Nếu không sao lại "dễ xa nhau"?
Mười đã chẳng thèm thương lấy một
Một vẫn thương, chín bỏ làm mười
Cái tính dễ thương là trách móc
Nếu không sao lại nhớ quá trời!
Bánh đã chẳng màng chi đến kẹo
Kẹo cứ đôi khi nhắc bánh hoài
Cái tính dễ thương là khó chịu
Nếu không sao lại nhớ dài dài
Cái nồi đã quên đi cái rế
Cái rế sao vẫn nhớ cái nồi
Cái tính dễ thương - thương hổng dễ
Nếu không sao nhớ đứng thương ngồi?
Cái tách sao vẫn nhớ bình trà
Cái tính dễ thương là làm phách
Nếu không sao chẳng muốn làm hòa
Giàn bầu đã không thương trái bí
Trái bí sao vẫn nhớ dây bầu
Cái tính dễ thương là ích kỷ
Nếu không sao lại "dễ xa nhau"?
Mười đã chẳng thèm thương lấy một
Một vẫn thương, chín bỏ làm mười
Cái tính dễ thương là trách móc
Nếu không sao lại nhớ quá trời!
Bánh đã chẳng màng chi đến kẹo
Kẹo cứ đôi khi nhắc bánh hoài
Cái tính dễ thương là khó chịu
Nếu không sao lại nhớ dài dài
Cái nồi đã quên đi cái rế
Cái rế sao vẫn nhớ cái nồi
Cái tính dễ thương - thương hổng dễ
Nếu không sao nhớ đứng thương ngồi?