Tác giả: Vũ Ngân Chánh
Thu lại đến, lá vàng rơi lã chã
Gió buồn tênh, mây xám phủ không gian
Cây hắt hiu, trơ trụi đứng trên ngàn
Chim biếng động, giấu kín mình trong tổ
Bầy Ong Mật, đang lao thân đắp ổ
Chăm chỉ gơm chút tàn ở nhụy hương
Còn sót lại, sau mưa của đêm trường
Hoa rũ cánh, tan tác rơi từng mảnh
Tâm chếnh choáng, mắt nhòa đi nhân ảnh
Lòng quặn đau, tim nhức nhói thành cơn
Thu lại mang, yêu-hận với tủi hờn
Đem dồn hết, lên tấm thân nhỏ bé
Nhớ Thu xưa, niềm tin yêu vừa hé
Mắt xoe tròn, ngơ ngác biết gì đâu
Hỏi chuyện sao, anh cứ mãi lắc đầu
Lời mấp mé trên môi không chịu nói
Thế rồi tôi, bảo yêu mà gian dối
Thôi chẳng cần, chẳng muốn thứ tình yêu
Anh dịu dàng, phân giải đã bao điều
Tôi mới hiểu, tình yêu không là thế
Nhưng hôm nay, nhìn Trăng khuya bóng xế
Chợt biết rằng, mình đã mất thật nhau
Thực tế như vòi nước lạnh đổ ào
Làm lạnh buốt, tủy xương và tâm cảm./.
Gió buồn tênh, mây xám phủ không gian
Cây hắt hiu, trơ trụi đứng trên ngàn
Chim biếng động, giấu kín mình trong tổ
Bầy Ong Mật, đang lao thân đắp ổ
Chăm chỉ gơm chút tàn ở nhụy hương
Còn sót lại, sau mưa của đêm trường
Hoa rũ cánh, tan tác rơi từng mảnh
Tâm chếnh choáng, mắt nhòa đi nhân ảnh
Lòng quặn đau, tim nhức nhói thành cơn
Thu lại mang, yêu-hận với tủi hờn
Đem dồn hết, lên tấm thân nhỏ bé
Nhớ Thu xưa, niềm tin yêu vừa hé
Mắt xoe tròn, ngơ ngác biết gì đâu
Hỏi chuyện sao, anh cứ mãi lắc đầu
Lời mấp mé trên môi không chịu nói
Thế rồi tôi, bảo yêu mà gian dối
Thôi chẳng cần, chẳng muốn thứ tình yêu
Anh dịu dàng, phân giải đã bao điều
Tôi mới hiểu, tình yêu không là thế
Nhưng hôm nay, nhìn Trăng khuya bóng xế
Chợt biết rằng, mình đã mất thật nhau
Thực tế như vòi nước lạnh đổ ào
Làm lạnh buốt, tủy xương và tâm cảm./.