Cô Hồn Độc Thoại

Tác giả: Ngô Quí Trung

lung linh những giọt sương tĩnh tại
lấp lánh ánh đèn sao
mây mù giăng kín khắp nơi nơi
mặt hồ sáng quắc
ánh pha lê toả từ đèn treo nhấp nháy
muôn vạn hình hài nhảy múa cuồng điên.
sóng dạt dào giữa khoảng không lặng gió
dải bờ xa nằm nghiêng ngả
bóng người yêu chìm nghỉm dưới lòng hồ;
thanh âm rơi rớt đâu đây...
chỉ một đôi tiếng vi vu...
chiếc áo vô hình khẽ luồn qua khe lá.
chỉ một giọng ca yếu ớt,
câm bặt sau tiếng sương rơi.
lách tách trên mặt hồ
ngọn gió cuộn trào cơn sóng dữ,
đuổi cảm xúc đi xa,
tới chân trời mơ mộng.
loang láng thứ ánh sáng dị hình
miên man dài vô tận.
ta không biết đi đâu,
bước chân cứ vô tình dẫm đạp,
nén nỗi buồn chơi vơi,
đẩy không gian tĩnh lặng,
rời xa mặt nước cuộn trào cơn sóng dữ,
tiến sát bên tay.
có chiếc lá màu vàng óng ánh...
mời chào;
dưới lòng hồ băng lạnh...
dáng người yêu lim dim,
đôi cánh tay mừng vui vẫy gọi.
chiếc lá lả lướt,
ra giữa lòng hồ hoà trong con sóng dữ...
bao la....
tĩnh mịch, âm u,
lòng hồ sáng kỳ quặc,
trộn lẫn đêm đen với màn sương u thẫm.
vô tận...
không gian, thời gian...
cả lòng hồ vô tận.
hoà nhịp bước chân...
cô hồn!
Chưa phân loại
Uncategorized