Tác giả: Xóm Đồng
CÀ PHÊ CÓC - GÓC TÂM HỒN
( viết về niềm tự hào khi thấy Nhạc sĩ PHAN HUỲNH ĐIỂU )
Buổi sáng tôi ngồi quán cà phê cóc
Bỗng vang lên tiếng sáo rộn tình yêu
Trước mặt tôi hình hảnh một cánh diều
Cây đại thụ âm nhạc Phan Huỳnh Điểu
Rồi hôm nữa, tôi ngồi cà phê cóc
Ông lại nhìn tôi với trí óc thăm dò
Không nói gì rồi thổi kèn vang to
" Cuộc đời vẫn đẹp sao", hồi thăng giáng
Rồi hôm nữa, quán cóc vang tiếng nhạc
Cùng lắng nghe, cà phê sáng vui vầy
Chỉ thoảng qua, biết nhạc sĩ ở đây
Tôi nhìn thấy nụ cười ông hiền hậu
Một hôm nữa, tôi ngồi sau lưng ghế
Bỗng vang lên" Hành khúc ngày và đêm"
Khi tấu xong, ông đứng dậy ra thềm
Rồi ngoảnh lại nhìn tôi mà chẳng nói
Tôi thích nghe nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu
Và tự hào, từng gặp quán cà phê
Quán cóc vỉa hè nhớ đến bây giờ
Xin viết bài thơ, nghiêng mình tiễn biệt!
XÓM ĐỒNG 30072015
( viết về niềm tự hào khi thấy Nhạc sĩ PHAN HUỲNH ĐIỂU )
Buổi sáng tôi ngồi quán cà phê cóc
Bỗng vang lên tiếng sáo rộn tình yêu
Trước mặt tôi hình hảnh một cánh diều
Cây đại thụ âm nhạc Phan Huỳnh Điểu
Rồi hôm nữa, tôi ngồi cà phê cóc
Ông lại nhìn tôi với trí óc thăm dò
Không nói gì rồi thổi kèn vang to
" Cuộc đời vẫn đẹp sao", hồi thăng giáng
Rồi hôm nữa, quán cóc vang tiếng nhạc
Cùng lắng nghe, cà phê sáng vui vầy
Chỉ thoảng qua, biết nhạc sĩ ở đây
Tôi nhìn thấy nụ cười ông hiền hậu
Một hôm nữa, tôi ngồi sau lưng ghế
Bỗng vang lên" Hành khúc ngày và đêm"
Khi tấu xong, ông đứng dậy ra thềm
Rồi ngoảnh lại nhìn tôi mà chẳng nói
Tôi thích nghe nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu
Và tự hào, từng gặp quán cà phê
Quán cóc vỉa hè nhớ đến bây giờ
Xin viết bài thơ, nghiêng mình tiễn biệt!
XÓM ĐỒNG 30072015