Tác giả: Minh Tuấn
Soi gương …giờ bỗng bùi ngùi
Mình trong gương đấy, ít vui, nhiều buồn
Buồn mặt rạn nắng, dày sương
Tóc ươm mây trắng, da nhường rêu phong…
Vần thơ đốt đốm lửa lòng
Thắp trong vườn nghĩa, mong hồng môi hoa
Tháng năm nhờ chữ dắt qua
Lòng thơ giữ hộ … Người qua hồn người.
Tri âm tia nắng rạng ngời
Niềm vui ấm, giữ nụ cười cho nhau
Mặc mưa buồn bã trên đầu
Thắp vầng nến đỏ, mong sầu nguôi ngoai.
Gương đời soi bóng trần ai
Gương lòng gác bóng trang đài xa xưa
Gương thơ soi bóng bốn mùa
Buồn vui, chắp bút chen đua đất trời.
Mình trong gương đấy, ít vui, nhiều buồn
Buồn mặt rạn nắng, dày sương
Tóc ươm mây trắng, da nhường rêu phong…
Vần thơ đốt đốm lửa lòng
Thắp trong vườn nghĩa, mong hồng môi hoa
Tháng năm nhờ chữ dắt qua
Lòng thơ giữ hộ … Người qua hồn người.
Tri âm tia nắng rạng ngời
Niềm vui ấm, giữ nụ cười cho nhau
Mặc mưa buồn bã trên đầu
Thắp vầng nến đỏ, mong sầu nguôi ngoai.
Gương đời soi bóng trần ai
Gương lòng gác bóng trang đài xa xưa
Gương thơ soi bóng bốn mùa
Buồn vui, chắp bút chen đua đất trời.