Tác giả: Nguyễn Thành Dũng
Thương lắm! tuổi xuân cũng có thì
Bồng con mòn mỏi ngóng người đi
Bóng chim tăm cá... chờ vô vọng!
Ai biết người xa có nhớ về?
Trời bỗng một ngày... nổi chớp giông
Nỗi buồn hoá đá! đứng trông chồng
Vơi đầy nước mắt nhoà năm tháng
Để đến bây giờ mặn biển Đông
Dãi dầu mưa nắng mấy ngàn năm
Nàng vẫn bồng con chẳng ngại ngần
Để tiếng thở dài... cho hậu thế
Nỗi buồn duyên kiếp ngập sông Ngân
Một chiều se lạnh ghé qua chơi
Dừng lại nghỉ chân ngẫm chuyện đời
Bên đá vọng phu nghe gió hỏi:
"Thời nay chung thủy được mấy người?!"
Bồng con mòn mỏi ngóng người đi
Bóng chim tăm cá... chờ vô vọng!
Ai biết người xa có nhớ về?
Trời bỗng một ngày... nổi chớp giông
Nỗi buồn hoá đá! đứng trông chồng
Vơi đầy nước mắt nhoà năm tháng
Để đến bây giờ mặn biển Đông
Dãi dầu mưa nắng mấy ngàn năm
Nàng vẫn bồng con chẳng ngại ngần
Để tiếng thở dài... cho hậu thế
Nỗi buồn duyên kiếp ngập sông Ngân
Một chiều se lạnh ghé qua chơi
Dừng lại nghỉ chân ngẫm chuyện đời
Bên đá vọng phu nghe gió hỏi:
"Thời nay chung thủy được mấy người?!"