Tác giả: Luân Tâm
Điệu buồn anh giữ riêng anh
Điệu vui anh vẫn để dành cho em
Cho dù chưa được làm quen
Đêm đêm thức trắng chong đèn tương tư!
Thương màu môi quá hiền từ
Sân trường lớp học ngỡ như tiên cười
Nơi nào em đứng em ngồi
Anh đều len lén bồi hồi... nhặt hương!
Để dành ngày lễ bãi trường
Anh ôm hương đó để thương để sầu!
Mong về lối mộng gặp nhau
Áo em vẫn trắng một màu thân quen!
Bao giờ em cũng là em
Nên đâu cần để anh khen câu nào
Thôi đành đợi đến hôm sau
Làm gan mượn tập dấu vào tình thư
Cầu xin Trời Phật nhân từ
Cho em không giận làm hư chuyện mình!
Gió trăng chẳng chịu đưa tin
Làm sao biết được đường tình bao xa?
Em đi áo vẫn màu hoa
Em về yểu điệu thướt tha... lạnh lùng!
Làm sao gặp được điểm chung
Khi hai đường thẳng thẹn thùng song song
Đường Thi Tình Sử thuộc lòng,
Mà sao môi đỏ má hồng làm cao!
Lênh đênh bể khổ non đau
Văn chương hư ảo mai sau còn gì?
Không Trạng Nguyên không vinh qui
Si mê nhiều quá biệt ly không đành
Mùa thu lá vội lìa cành
Mùa đông tay lạnh dỗ dành làm quen
Ngày tàn tủi bóng, xót đêm
Vào ra ngơ ngẩn quanh thềm thực hư!
Phải chi như chuyện đời xưa
Cho anh được phép đón đưa em về
Màu môi màu mắt đam mê
Bao nhiêu tình tứ khen chê mặc đời!
Xin cho anh gửi một lời
Nghìn năm nghìn kiếp nghìn đời... yêu em!
Luân Tâm
MD 02/01/03
mùng một Tết Quí Mùi 2003
Điệu vui anh vẫn để dành cho em
Cho dù chưa được làm quen
Đêm đêm thức trắng chong đèn tương tư!
Thương màu môi quá hiền từ
Sân trường lớp học ngỡ như tiên cười
Nơi nào em đứng em ngồi
Anh đều len lén bồi hồi... nhặt hương!
Để dành ngày lễ bãi trường
Anh ôm hương đó để thương để sầu!
Mong về lối mộng gặp nhau
Áo em vẫn trắng một màu thân quen!
Bao giờ em cũng là em
Nên đâu cần để anh khen câu nào
Thôi đành đợi đến hôm sau
Làm gan mượn tập dấu vào tình thư
Cầu xin Trời Phật nhân từ
Cho em không giận làm hư chuyện mình!
Gió trăng chẳng chịu đưa tin
Làm sao biết được đường tình bao xa?
Em đi áo vẫn màu hoa
Em về yểu điệu thướt tha... lạnh lùng!
Làm sao gặp được điểm chung
Khi hai đường thẳng thẹn thùng song song
Đường Thi Tình Sử thuộc lòng,
Mà sao môi đỏ má hồng làm cao!
Lênh đênh bể khổ non đau
Văn chương hư ảo mai sau còn gì?
Không Trạng Nguyên không vinh qui
Si mê nhiều quá biệt ly không đành
Mùa thu lá vội lìa cành
Mùa đông tay lạnh dỗ dành làm quen
Ngày tàn tủi bóng, xót đêm
Vào ra ngơ ngẩn quanh thềm thực hư!
Phải chi như chuyện đời xưa
Cho anh được phép đón đưa em về
Màu môi màu mắt đam mê
Bao nhiêu tình tứ khen chê mặc đời!
Xin cho anh gửi một lời
Nghìn năm nghìn kiếp nghìn đời... yêu em!
Luân Tâm
MD 02/01/03
mùng một Tết Quí Mùi 2003