Nỗi Đau Tột Cùng

Tác giả: Hồng Sang

Tôi đứng đó, xếp hàng theo thứ tự.
Đến phiên mình,nghe tiếng gọi "Hồng Sang"
Lòng thật buồn,buồn đến nỗi bàng hoàng ,
Sợ con đói...đành bậm gan tiến bước...

Chuyện cách đây mới vài ngày hôm trước.
Tôi bị tịch thu hết chuyến hàng rồi.
Bao vốn lời đã bị họ nuốt trôi.
Giờ hết sạch...đứng ngẫn ngơ mà khóc...

Căm giận kẻ tham tàn đang cướp bóc.
Thương con khờ đợi Mẹ về nấu cơm.
Các con ngồi chờ Mẹ đến đầu hôm.
Mẹ biền biệt...chưa về...hàng mất sạch...

Thôi-hết rồi,giờ chỉ còn một cách.
Bán máu thôi , làm vốn chuyến buôn sau.
Lần đầu tiên đem bán giọt máu đào.
Lòng uất nghẹn...nghe tim mình rướm máu...

Thịt da này do Mẹ Cha cấu tạo.
Dòng máu này Phụ Mẫu đã cho con.
Con không ngoan,không giữ được vuông tròn.
Lâm cảnh khốn nên con đành bán máu...

Chiếc mùng lớn của Chú cho từ dạo.
Đem bán đi lấy tám chục ngàn đồng.
Rồi đến chiếc xe đạp cũng không xong.
Con cầm nốt...để lấy tiền thêm vốn...

Cha Mẹ hỡi ! thân con sao khốn đốn.
Tội tình gì,bất hạnh phủ đời con.
Chồng bị tù lúc tuổi hãy còn son.
Bầy con dại...mỏi mòn chờ Mẹ trẻ...

Đêm nay buồn, nhìn vì sao đơn lẻ.
Có phải chăng sao ấy chính là con.
Một ngày dài dành giựt với áo cơm.
Con mệt lã lịm mòn vào giấc ngủ...

Trong cơn mơ con thấy dòng nước lũ.
Cuốn trôi con lành lạnh đến thịt da.
Tĩnh giấc ra, đây không phải là nhà.
Nơi tồn trữ những hàng là "quốc cấm"

Nhìn tờ "kiểm điểm" trong lòng buồn lắm.
Chủ nghĩa gì mà cướp giựt trên tay.
Lòng thật buồn, đành cố nén thở dài.
Thôi - bỏ hết...ngày mai đi bán máu...

Hồng Sang
Chưa phân loại
Uncategorized