Tác giả: Nguyên Lan
Có những lúc vô tình kêu tiếng ngoại
Thoáng mơ hồ, hờ hững chút hơi bay
Ngậm ngùi ôm nỗi nhớ lại đong đầy
Bao năm rồi, có bao giờ gọi ngoại?
Đã bao phen trăng khuyết, lấp, trăng đầy
Qua mấy lượt hoa vàng, nhìn, hoa rụng
Hình bóng ngoại mỗi ngày một lùi xa
Đường còn lại, con mãi không còn ngoại
Ngoại đã về, con vẫn còn ở lại
Thân trôi lăn giữa dòng đời tuôn chảy
Giữa cuồn cuộn có bao giờ dừng lại
Phút bùi ngùi để nhớ ngoại ngày xưa?
Tháng ngày dài vùi lấp nỗi đau thương
Đây hình ảnh, hãy chôn vào tâm tưởng
Dáng đứng ngồi, thì thôi, không mường tượng
Đâu đó còn vương đọng, vẫn nhớ thương!
Hoa năm ấy, ngoại trồng, trăm cánh đỏ
Tiếng rao trưa, vọng lại, ngoại thường mua
Chăn sờn góc, ba năm, trên giường bệnh
Mớ tóc còn, ngoại xuống, một chiều mưa
Nhớ một đêm, đường phố, đón giao thừa
Bên giường, nghe ngoại kể, chuyện nắng mưa
Trời đất chuyển, chỉ mình con với ngoại
Nguyện Phật Trời, con sợ, buổi tiễn đưa.
Mấy chục năm dày dạn với gió sương
Chợt dừng chân khi đã cuối đoạn đường
Lòng xót thương, đâu muốn lìa con cháu
Nhưng con ôi, duyên mệnh chẳng còn vương!
Trong ngủ thức, ngọn đèn lay lắt cạn
Hơi dập dồn, ứa gạn tiếng cháu con
Theo cơn mê về trọn quãng đường trần
Tình chan chứa mỗi mảnh hồn sót lại
Đêm chia ly, ngoại nhìn, nhưng không nói
Ánh mắt còn, lướt trọn cả không gian
Phố phường khuya, ủ dột ánh đèn vàng
Đang lặng thinh, gió trở mình xào xạc
Mắt môi đó, bao năm, còn vang vọng
Giọng nói cười, bỗng chốc, hóa hư không
Hồn một bước qua xác thân bỏ lại
Xe lăn dài, tê tái, đoạn đường đông
Một tiếng đùng, run rẩy đến thịt xương
Đêm năm canh, quạnh quẽ, lệ bên tường
Khoảng xanh ngát, mây ngàn nay khép lại
Từng ngày qua, sẽ gặp ở vô thường
Linh trầm đem hơi ấm, lặng vào đêm
Thinh không điểm đốm đỏ, xóm lên đèn
Mênh mang trong giấc, đọng, hình qua mộng
Trên bước đường, dường bóng ngoại gần bên
Có phải ngoại về đây theo làn gió
Tiếng thì thầm như hơi thở cỏ cây
Mái tóc sương hòa lẫn với khói mây
Ánh hiền từ tỏa ngàn sao lấp lánh?
Trông người ta tuổi đến tám chín mươi
Trách mệnh trời cho tim con xót tủi
Niềm thương đó, suốt đời luôn ấp ủ
Mỗi lần nhớ lòng lại mủi buồn thôi
Như số cát biết làm sao đếm hết
Làn gió kia sẽ ngừng thổi bao giờ
Bầu trời xanh có khi nào giới hạn?
Vạn khí lành tràn ngập cả không gian
Nỗi nhớ thương đọng lại với thời gian
Bao kỷ niệm dần trôi vào dĩ vãng
Hình ảnh xưa, nhạt phai theo ngày tháng
Chỉ niềm đau, trọn kiếp chẳng hề tan
Những lúc buồn gương đọng bóng chiều rơi
Nghe sương giăng, lặng lẽ ngước nhìn trời
Xem mây gió hỏi nơi nào có ngoại
Để con còn gọi tiếng ngoại ngoại ơi !
Nguyên Lan
29-3-2009
Thoáng mơ hồ, hờ hững chút hơi bay
Ngậm ngùi ôm nỗi nhớ lại đong đầy
Bao năm rồi, có bao giờ gọi ngoại?
Đã bao phen trăng khuyết, lấp, trăng đầy
Qua mấy lượt hoa vàng, nhìn, hoa rụng
Hình bóng ngoại mỗi ngày một lùi xa
Đường còn lại, con mãi không còn ngoại
Ngoại đã về, con vẫn còn ở lại
Thân trôi lăn giữa dòng đời tuôn chảy
Giữa cuồn cuộn có bao giờ dừng lại
Phút bùi ngùi để nhớ ngoại ngày xưa?
Tháng ngày dài vùi lấp nỗi đau thương
Đây hình ảnh, hãy chôn vào tâm tưởng
Dáng đứng ngồi, thì thôi, không mường tượng
Đâu đó còn vương đọng, vẫn nhớ thương!
Hoa năm ấy, ngoại trồng, trăm cánh đỏ
Tiếng rao trưa, vọng lại, ngoại thường mua
Chăn sờn góc, ba năm, trên giường bệnh
Mớ tóc còn, ngoại xuống, một chiều mưa
Nhớ một đêm, đường phố, đón giao thừa
Bên giường, nghe ngoại kể, chuyện nắng mưa
Trời đất chuyển, chỉ mình con với ngoại
Nguyện Phật Trời, con sợ, buổi tiễn đưa.
Mấy chục năm dày dạn với gió sương
Chợt dừng chân khi đã cuối đoạn đường
Lòng xót thương, đâu muốn lìa con cháu
Nhưng con ôi, duyên mệnh chẳng còn vương!
Trong ngủ thức, ngọn đèn lay lắt cạn
Hơi dập dồn, ứa gạn tiếng cháu con
Theo cơn mê về trọn quãng đường trần
Tình chan chứa mỗi mảnh hồn sót lại
Đêm chia ly, ngoại nhìn, nhưng không nói
Ánh mắt còn, lướt trọn cả không gian
Phố phường khuya, ủ dột ánh đèn vàng
Đang lặng thinh, gió trở mình xào xạc
Mắt môi đó, bao năm, còn vang vọng
Giọng nói cười, bỗng chốc, hóa hư không
Hồn một bước qua xác thân bỏ lại
Xe lăn dài, tê tái, đoạn đường đông
Một tiếng đùng, run rẩy đến thịt xương
Đêm năm canh, quạnh quẽ, lệ bên tường
Khoảng xanh ngát, mây ngàn nay khép lại
Từng ngày qua, sẽ gặp ở vô thường
Linh trầm đem hơi ấm, lặng vào đêm
Thinh không điểm đốm đỏ, xóm lên đèn
Mênh mang trong giấc, đọng, hình qua mộng
Trên bước đường, dường bóng ngoại gần bên
Có phải ngoại về đây theo làn gió
Tiếng thì thầm như hơi thở cỏ cây
Mái tóc sương hòa lẫn với khói mây
Ánh hiền từ tỏa ngàn sao lấp lánh?
Trông người ta tuổi đến tám chín mươi
Trách mệnh trời cho tim con xót tủi
Niềm thương đó, suốt đời luôn ấp ủ
Mỗi lần nhớ lòng lại mủi buồn thôi
Như số cát biết làm sao đếm hết
Làn gió kia sẽ ngừng thổi bao giờ
Bầu trời xanh có khi nào giới hạn?
Vạn khí lành tràn ngập cả không gian
Nỗi nhớ thương đọng lại với thời gian
Bao kỷ niệm dần trôi vào dĩ vãng
Hình ảnh xưa, nhạt phai theo ngày tháng
Chỉ niềm đau, trọn kiếp chẳng hề tan
Những lúc buồn gương đọng bóng chiều rơi
Nghe sương giăng, lặng lẽ ngước nhìn trời
Xem mây gió hỏi nơi nào có ngoại
Để con còn gọi tiếng ngoại ngoại ơi !
Nguyên Lan
29-3-2009