Tác giả: Thái Can
Gió mưa lạnh lẽo, đường bùn lầy
Thăm thẳm phương xa khách tới đây
Khách hãy vào chơi, kìa lửa ấm
Rượu nồng, khách hãy uống cho say
Tôi biết khách đi từ thị thành
Chán đời, khách kiếm bước phiêu linh
Đem ấn công hầu, gươm hào kiệt
Đổi làn nước biếc, áng mây xanh
Lặn suối trèo non khách trải qua
Biết bao nguy hiểm khách xông pha
Hùm thiêng voi dữ trong rừng rậm
Khách uống thê lương dội nắng mưa
Rồi khách đi qua chốn hoang vu
Ngàn năm không một dấu ai qua
Nhiều khi chán nản dừng chân lại
Mắt sáng thương tâm! giọt lệ mờ!
Khách tầng múa giáo chống lại phường
Sống nhờ mũi mác với thanh gươm
Anh hùng, khách đã tầng che chở
Những kẻ cô đơn gặp giữa đường
Khách đã tầng qua thành quách tàn
Lầu vàng điện ngọc của đế vương
Ngàn xưa để lại. Đêm đông lạnh
Gió thổi vì vèo, dế khóc sương
Khách đi... đi mãi...đến hôm nay
Mưa tuôn, gió táp, đường bùn lầy
Khách cố đi, sao còn được nữa?
Xin mời khách hãy tạm vào đây
Tôi, phận sinh ra gái má hồng
Hơn mười thu lẻ mơ màng trông
Khách ở phương trời không thấy đến
Ngày hạ đêm thu thổn thức lòng
Nhiều khi đứng ngắm ánh xuân qua
Rực rỡ hiên ngoài bóng cỏ hoa
Oanh yến dập dìu ong bướm lả
Lòng xuân với cảnh cũng say sưa
Đêm hè tiếng sáo lẳng lơ đưa
Những điệu ân tình ở phía xa
Bỗng thấy sóng lòng dào dạt động
Như ngoài biển thẳm nước mây đưa
Trăng thu vằng vặc gió thu êm
Biết ngỏ cùng ai những nỗi niềm
Thương nhớ hão huyền trong ảo mộng
Tơ lòng muốn gỡ lại càng thêm
Cho đến đêm nay gió lạnh lùng
Đốt lò sưởi ấm đứng mà trông
Khách ở phương xa chồn mỏi gối
Trên đường thế lộ, giữa đêm đông
Khách đến, đêm nay đuốc sáng loà
Lửa hồng ấm áp, khiến hai ta
Chốc sẽ cùng nhau kề gối phượng
Mặc ngoài gió táp với mưa sa
Bên tai, khách sẽ thuật tôi nghe
Những nỗi gian nguy, bước gớm ghê
Những lúc chồn chân lòng chán nản
Những khi lỡ bước dạ ê chề!
Nhưng khoan! khách hãy cứ ngồi chơi
Xin để cho tôi kẻ nét ngài
Chải tóc, tô son và điểm phấn
Muôn phần hoa diễm đượm màu tươi
Nguồn: Thơ Thái Can, NXB Văn nghệ, 1995.
Thăm thẳm phương xa khách tới đây
Khách hãy vào chơi, kìa lửa ấm
Rượu nồng, khách hãy uống cho say
Tôi biết khách đi từ thị thành
Chán đời, khách kiếm bước phiêu linh
Đem ấn công hầu, gươm hào kiệt
Đổi làn nước biếc, áng mây xanh
Lặn suối trèo non khách trải qua
Biết bao nguy hiểm khách xông pha
Hùm thiêng voi dữ trong rừng rậm
Khách uống thê lương dội nắng mưa
Rồi khách đi qua chốn hoang vu
Ngàn năm không một dấu ai qua
Nhiều khi chán nản dừng chân lại
Mắt sáng thương tâm! giọt lệ mờ!
Khách tầng múa giáo chống lại phường
Sống nhờ mũi mác với thanh gươm
Anh hùng, khách đã tầng che chở
Những kẻ cô đơn gặp giữa đường
Khách đã tầng qua thành quách tàn
Lầu vàng điện ngọc của đế vương
Ngàn xưa để lại. Đêm đông lạnh
Gió thổi vì vèo, dế khóc sương
Khách đi... đi mãi...đến hôm nay
Mưa tuôn, gió táp, đường bùn lầy
Khách cố đi, sao còn được nữa?
Xin mời khách hãy tạm vào đây
Tôi, phận sinh ra gái má hồng
Hơn mười thu lẻ mơ màng trông
Khách ở phương trời không thấy đến
Ngày hạ đêm thu thổn thức lòng
Nhiều khi đứng ngắm ánh xuân qua
Rực rỡ hiên ngoài bóng cỏ hoa
Oanh yến dập dìu ong bướm lả
Lòng xuân với cảnh cũng say sưa
Đêm hè tiếng sáo lẳng lơ đưa
Những điệu ân tình ở phía xa
Bỗng thấy sóng lòng dào dạt động
Như ngoài biển thẳm nước mây đưa
Trăng thu vằng vặc gió thu êm
Biết ngỏ cùng ai những nỗi niềm
Thương nhớ hão huyền trong ảo mộng
Tơ lòng muốn gỡ lại càng thêm
Cho đến đêm nay gió lạnh lùng
Đốt lò sưởi ấm đứng mà trông
Khách ở phương xa chồn mỏi gối
Trên đường thế lộ, giữa đêm đông
Khách đến, đêm nay đuốc sáng loà
Lửa hồng ấm áp, khiến hai ta
Chốc sẽ cùng nhau kề gối phượng
Mặc ngoài gió táp với mưa sa
Bên tai, khách sẽ thuật tôi nghe
Những nỗi gian nguy, bước gớm ghê
Những lúc chồn chân lòng chán nản
Những khi lỡ bước dạ ê chề!
Nhưng khoan! khách hãy cứ ngồi chơi
Xin để cho tôi kẻ nét ngài
Chải tóc, tô son và điểm phấn
Muôn phần hoa diễm đượm màu tươi
Nguồn: Thơ Thái Can, NXB Văn nghệ, 1995.