Gọi Mãi ... Sài Gòn Ơi

Tác giả: LHCT

Gọi Sài gòn sao nghe lòng thật đắng
Xa tít mờ Sài gòn đó của tôi
Đã một lần nước mắt mặn mắt môi
Âm thầm bước vẫy tay chào cố quốc

Ngày tôi đi một nửa hồn khóc ngất
Đến bao giờ trở lại? ... Sài gòn ơi!
Vướng theo chân tâm tư rối tơi bời
Dần mờ nhạt những ngõ đường thành phố

Cho tôi ôm dáng liêu xiêu gẫy đổ
Mồ hôi tràn mẹ tưới mát đời con
Gánh oằn vai tuổi xuân cứ hao mòn
Trưa nắng hạ nóng nung chân mẹ bước

Nâng giùm tôi bóng người em bạt phước
Lê bước gầy đạp nát tuổi thơ qua
Mảnh cuộc đời tương lai mãi dần xa
Bao thế hệ chỉ một trò đùa giỡn

Mai mốt gió thổi ngang cho em lớn
Lớp vĩa hè có dạy tiếng yêu thương?
Hay đã quên đi hai chữ: bạn, trường
Để còn lại một quãng đời lãng phí

Xin ấp ủ mái tóc dài của chị
Thôi mượt mà vì cơm áo, cô liêu
Giấc mơ xưa có về lại một chiều
Đem ru mộng cuộc đời dần tan loãng

Lòng bật khóc khi bóng cha về thoáng
Giấc ngủ vùi đè nặng một đời đau
Áo thư sinh trong ký ức phai màu
Nhân gian nợ, cha gánh đời vai nặng

Sài gòn gọi vẫn nghe lòng thật đắng
Mộng bình thường mà xa tít tầm tay
Vẫn trong tim một nỗi nhớ, u hoài
Người lữ thứ bên góc đời quạnh quẻ

Xin được nhớ, nguyện cầu cho quê mẹ
No ấm đời, cất khổ giúp dân tôi
Nơi thật xa có kẻ một mình ngôì
Gọi tên mãi Sài gòn trong nỗi nhớ

LHCT
ST
Chưa phân loại
Uncategorized