Bài Họa (2)
TRÁCH PHẬN TƠ TRỜI
Lầu rũ chiều buông nhạt sắc vàng
Bầu trời ảm đạm một màu tang
Suy tư bên giọt cà phê đắng
Nhìn chiếc lá rơi chợt xốn xang
Quạnh quẽ cô phòng dạ ngổn ngang
Chiếu chăn lạnh lẽo chốn phòng loan
Gió se se lạnh hồn tê tái
Lịm chát bờ môi đến võ vàng
Mây trôi lãng đãng phủ non ngàn
Vạn kỷ lời thề chẳng thể tan
Dâu bể duyên đời gieo nghịch cảnh
Hồn linh rụng vỡ giữa không gian
Phương trời dõi mắt nghĩ miên man
Bút hoạ đôi vần gởi đến Lang
Sầu muộn bao ngày mờ ảo ảnh
U hoài da diết bước lang thang
Gởi những hương yêu dưới ánh vàng
Ngọt ngào âu ếm mộng thường sang
Hồn linh xoải cánh khung trời rộng
Ân ái cung say thoả ý chàng
Thuyền lạc tình rơi bóng rũ màn
Tơ vương réo rắt thắt tim gan
Âm vang trỗi lại như ai oán
Chua xót tình ta phận lỡ làng
Duyên phận chi mà đượm trái ngang
Yêu nhau tha thiết chẳng chung đàng
Đắng lòng ray rứt khơi nguồn lệ
Hoa cỏ cũng buồn cất tiếng than
Chiếc bóng thời gian mãi phũ phàng
Đợi chờ mòn mỏi tím tâm can
Tơ trời lận đận duyên rời rạc
Biết đến bao giờ Nương gặp Lang
Một kiếp nhân sinh sẽ chóng tàn
Đường về âm cảnh rộng thênh thang
Đôi hồn cách biệt nay tao ngộ
Hạnh phúc lâng lâng phả phím đàn...
Tháng 4/2018
Tam Muội Lê Thị Vân Quỳnh
SÓNG GỢN CÕI DƯƠNG TRẦN
Vần thơ thắm đượm của Tình Nương
Đã khiến tim anh gợn sóng buồn
Cảm đóa thắm nồng treo bóng tưởng
Canh dài vò võ, ngọn lay sương
Ngày tháng bên bờ em vấn vương
Gót chân trĩu nặng thả trên đường
Ánh sầu thỉnh thoảng xoay vòng hướng
Rồi cũng âm thầm dạ nỉ non
Còn anh nhìn nắng rụng ngàn phương
Thấy nhạt mờ xa phủ đóa hường
Ngắm lá khô vàng rơi vất vưởng
Nỗi niềm sâu thẳm tiếp rung chuông
Đôi ta ôm ấp mối tư tương
Chẳng biết làm sao để tỏ tường
Khiến những trưa hè nhìn cánh phượng
Vật vờ lả tả, gợi ngàn thương
Thương cho da diết của yêu đương
Mà phải quặn đau khúc mộng thường
Khắc khoải, nghẹn ngào treo gió lượn
Ảnh hình loáng thoáng hiện màn gương
Để thành ảo ảnh vị men hương
Cạn chén say bay trải chập chờn
Ngây ngất dạt dào bao lởn vởn
Dưới bầu ráng tắt tím hoàng hôn
Khoảnh khắc loang dài từ xóm thôn
Vào sâu tít tận cõi tâm hồn
Luyến lưu tha thiết trao về chốn
Hai nẻo cùng nhau một tiếng đờn
Có chút trào dâng ngọn lửa hờn
Vì sao không thể bước xa hơn
Khi cây đơm trái đầy mơn mởn
Bị cả khung trời đậy tối om
Giờ mối duyên thề, nghĩa sắt son
Bèo mây lỡ giạt, khuyết khung tròn
Nhưng tình yêu dấu luôn gờn gợn
Đành phải dương trần mỗi sớm hôm…
Tháng 4/2018
Nhất Lang Nguyễn Thành Sáng
"Ba năm để lại lòng anh
Niềm thương nỗi nhớ vô ngần em ơi!"
TRÁCH PHẬN TƠ TRỜI
Lầu rũ chiều buông nhạt sắc vàng
Bầu trời ảm đạm một màu tang
Suy tư bên giọt cà phê đắng
Nhìn chiếc lá rơi chợt xốn xang
Quạnh quẽ cô phòng dạ ngổn ngang
Chiếu chăn lạnh lẽo chốn phòng loan
Gió se se lạnh hồn tê tái
Lịm chát bờ môi đến võ vàng
Mây trôi lãng đãng phủ non ngàn
Vạn kỷ lời thề chẳng thể tan
Dâu bể duyên đời gieo nghịch cảnh
Hồn linh rụng vỡ giữa không gian
Phương trời dõi mắt nghĩ miên man
Bút hoạ đôi vần gởi đến Lang
Sầu muộn bao ngày mờ ảo ảnh
U hoài da diết bước lang thang
Gởi những hương yêu dưới ánh vàng
Ngọt ngào âu ếm mộng thường sang
Hồn linh xoải cánh khung trời rộng
Ân ái cung say thoả ý chàng
Thuyền lạc tình rơi bóng rũ màn
Tơ vương réo rắt thắt tim gan
Âm vang trỗi lại như ai oán
Chua xót tình ta phận lỡ làng
Duyên phận chi mà đượm trái ngang
Yêu nhau tha thiết chẳng chung đàng
Đắng lòng ray rứt khơi nguồn lệ
Hoa cỏ cũng buồn cất tiếng than
Chiếc bóng thời gian mãi phũ phàng
Đợi chờ mòn mỏi tím tâm can
Tơ trời lận đận duyên rời rạc
Biết đến bao giờ Nương gặp Lang
Một kiếp nhân sinh sẽ chóng tàn
Đường về âm cảnh rộng thênh thang
Đôi hồn cách biệt nay tao ngộ
Hạnh phúc lâng lâng phả phím đàn...
Tháng 4/2018
Tam Muội Lê Thị Vân Quỳnh
SÓNG GỢN CÕI DƯƠNG TRẦN
Vần thơ thắm đượm của Tình Nương
Đã khiến tim anh gợn sóng buồn
Cảm đóa thắm nồng treo bóng tưởng
Canh dài vò võ, ngọn lay sương
Ngày tháng bên bờ em vấn vương
Gót chân trĩu nặng thả trên đường
Ánh sầu thỉnh thoảng xoay vòng hướng
Rồi cũng âm thầm dạ nỉ non
Còn anh nhìn nắng rụng ngàn phương
Thấy nhạt mờ xa phủ đóa hường
Ngắm lá khô vàng rơi vất vưởng
Nỗi niềm sâu thẳm tiếp rung chuông
Đôi ta ôm ấp mối tư tương
Chẳng biết làm sao để tỏ tường
Khiến những trưa hè nhìn cánh phượng
Vật vờ lả tả, gợi ngàn thương
Thương cho da diết của yêu đương
Mà phải quặn đau khúc mộng thường
Khắc khoải, nghẹn ngào treo gió lượn
Ảnh hình loáng thoáng hiện màn gương
Để thành ảo ảnh vị men hương
Cạn chén say bay trải chập chờn
Ngây ngất dạt dào bao lởn vởn
Dưới bầu ráng tắt tím hoàng hôn
Khoảnh khắc loang dài từ xóm thôn
Vào sâu tít tận cõi tâm hồn
Luyến lưu tha thiết trao về chốn
Hai nẻo cùng nhau một tiếng đờn
Có chút trào dâng ngọn lửa hờn
Vì sao không thể bước xa hơn
Khi cây đơm trái đầy mơn mởn
Bị cả khung trời đậy tối om
Giờ mối duyên thề, nghĩa sắt son
Bèo mây lỡ giạt, khuyết khung tròn
Nhưng tình yêu dấu luôn gờn gợn
Đành phải dương trần mỗi sớm hôm…
Tháng 4/2018
Nhất Lang Nguyễn Thành Sáng
"Ba năm để lại lòng anh
Niềm thương nỗi nhớ vô ngần em ơi!"