Tác giả: Nguyên Sa
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
mà mua thu dài lắm ở chung quanh
linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
bay vội vã vào trong hồn mở cửa
gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
thơ học trò anh chất lại thành non
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
em không nói đã nghe từng gia điệu
em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
em đi rồi, sám hối chạy trên môi
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
The Silk Dress
by Nguyen Sa
translated by Duong Xuan
On me suddenly cool the Saigon sun
for you are wearing your dress
of Ha Dong[1] silk
so much your silk dress I ever loved
my poem is still as pure as your silk
Yet I remember you sitting right here
while short was your hair
all around the autumn just lengthy
my soul hurriedly painted your portrait
then hurriedly displayed in my ready heart
A day seeing you a day of elation
seeing you for two days
the post-wedding's ecstasy
my adolescent poems I piled up a mountain
while your eyes ageing into the arousing wine
You had not said
I'd already heard
the whole symphony
you had not looked
the whole sky had already turned blue
My faithful love and I looked up to you
your virtuous hands and you
had nestled in our wonderful poem.
You came and went all too suddenly
of that I was always aware.
It was sunny then rainy all too suddenly
about that I did not really care.
But why leave without leaving a word?
Leaving without leaving
a word!
When I called!
echoing
only the confusion from my eyes
I got angry!
I got angry
as my poem did not say the word
Gone you have
and now repentance runs my lips
on my sad shoulders
time turns heavy
Where have you gone?
my short haired autumn!
Please save for me
your dress of Ha Dong silk
that silk dress
so much I always love
Save for me
please
the love poem in that pure silk!
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
mà mua thu dài lắm ở chung quanh
linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
bay vội vã vào trong hồn mở cửa
gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
thơ học trò anh chất lại thành non
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
em không nói đã nghe từng gia điệu
em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
em đi rồi, sám hối chạy trên môi
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
The Silk Dress
by Nguyen Sa
translated by Duong Xuan
On me suddenly cool the Saigon sun
for you are wearing your dress
of Ha Dong[1] silk
so much your silk dress I ever loved
my poem is still as pure as your silk
Yet I remember you sitting right here
while short was your hair
all around the autumn just lengthy
my soul hurriedly painted your portrait
then hurriedly displayed in my ready heart
A day seeing you a day of elation
seeing you for two days
the post-wedding's ecstasy
my adolescent poems I piled up a mountain
while your eyes ageing into the arousing wine
You had not said
I'd already heard
the whole symphony
you had not looked
the whole sky had already turned blue
My faithful love and I looked up to you
your virtuous hands and you
had nestled in our wonderful poem.
You came and went all too suddenly
of that I was always aware.
It was sunny then rainy all too suddenly
about that I did not really care.
But why leave without leaving a word?
Leaving without leaving
a word!
When I called!
echoing
only the confusion from my eyes
I got angry!
I got angry
as my poem did not say the word
Gone you have
and now repentance runs my lips
on my sad shoulders
time turns heavy
Where have you gone?
my short haired autumn!
Please save for me
your dress of Ha Dong silk
that silk dress
so much I always love
Save for me
please
the love poem in that pure silk!