Vọng Về Ải Nam Quan

Tác giả: Nguyễn Thế Giác

Ngày xa xưa ấy
còn là chú học trò tấm bé
tôi muốn được nghe về đất nước mình
thầy giáo già nghiêm nghị
giọng phân minh
vuốt mái tóc
tận tình giở từng trang sử ký
thầy tôi nói
giang sơn đó
quê hương mình bình dị
dân tộc mình chung thủy với non sông
đã bao phen làm rạng rỡ giống Lạc Hồng
một chữ S ôm biển Đông dậy sóng
heo hút từ ải Nam Quan
cúi nhìn mũi Cà Mau
xứ phèn chua nước đọng
dải đất khiêm nhường lồng lộng Thái Bình Dương
công khó người xưa
xẻ núi
mở đường
ươm nước mắt cho tươi mầu Tổ Quốc
sung sướng quá
tôi ngủ gà…ngủ gật
bừng tỉnh dậy
nghe người ta chia đất
cắt quê hương triều cống lũ quan thầy
bọn Thái Thú thời nay
bày vẽ chuyện thơ ngây
đau chữ nghĩa dưới gót giày vong bản
thế là ải Nam Quan chôn vùi theo năm … tháng
biết tìm đâu tấc đất để cao rao
tôi bất bình sau một giấc chiêm bao
là ác mộng trở về trên cố quốc
rồi cũng có một ngày
sẽ phơi bày sự thật
dù sự thật đau lòng
thắp vội nén hương
gọi anh hồn Nguyễn Trải vái vong
về chứng giám những người con hiếu thảo
tuy bỏ nước
nhưng tâm hồn đầy lương hảo
vẫn chắt chiu hòn đất của tiền nhân
muốn trở về vùng lãnh hải rửa chân
nghe lưu lượng thuỷ triều
dâng lên nỗi niềm tâm sự
và chiêm nghiệm những chuỗi dài quá khứ
từng xông pha
canh biển
giữ rừng
chắc bây giờ Đại Đế khóc rưng rưng
giặc mai phục trên núi đồi Việt Bắc
Tôn Sĩ Nghị
Hay hồn ma Sầm Nghi Đống
về Lạng Sơn rồi chắc
nhà Nguyễn lưu danh hậu duệ kiên cường
sẽ đưa bầy Bắc Bộ Phủ ma vương
ra ánh sáng công lý
giữa pháp trường
toàn dân mình trị tội
để những con tim giống da vàng
lưu vong hải ngoại
muôn đời nhịp đập Việt Nam
giữ tấm bản đồ hình chữ S lộng danh lam
trao thế hệ tương lai vẹn toàn lãnh thổ.


Nguyễn Thế Giác
Chưa phân loại
Uncategorized