Tình Vạn Thủa

Tác giả: Trúc Sỹ

Khi ta yêu, say sưa bạn hỏi:
Muốn gì anh? Ôi báu ngọc nuông chiều!
Tay cầm tay, dìu dặt bước bên nhau,
Trên ghế đá, chụm đầu nghe thở?
- Không phải thế!
Hay phải và tất cả!
Nhưng em yêu, còn quá thế, em ơi.
Ta muốn là hoa, là lá chỗ em ngồi,
Là cuốn lịch chỗ em làm việc,
Là bàn viết cho em tỳ tay ngọc,
Là cột nhà, em tựa tấm lưng thon,
Là lá màn lay động mãn đêm hôm
Che kín đáo giấc mơ em ngủ...
Em yêu ơi! Ta muốn tham lam, là tất cả,
Là đình màn che mối lúc đêm thâu,
Là mơn man, cánh gió lướt hàng cau
Se sẽ lọt qua song cửa ngỏ,
Quạt cho em: cánh đào tươi rực rỡ
Cho êm đềm, bình thản nét em xinh.
Ta muốn gì?
- Ôi, vương vất quanh mình
Muốn là gió, là hoa, là bướm,
Là nước mắt rỏ nồng trên má thắm,
Trong mơ trinh, sao có lệ hai người
Rỏ gối thêu, bên sóng tóc buông lơi
Tiếng thủ thỉ mơ hồ, qua mộng điệp.
Em yêu ơi, ngày mai rồi sẽ tiếp
Vui đi em, nào biết có hồn anh
Quanh bên em che chở giấc mơ trinh
Đánh đuổi hết những hình ma quái.
Em yêu ơi, rồi ta là ánh sáng
Lọt qua song, em mở mắt yêu đời.
Ta sẽ là chậu nước, em ơi
Là khăn mặt, sà phòng đủ cả...
Là tà áo ôm thon hình ngọc nữ
Là tiền trong túi áo em tiêu
Là nguồn mơ, em ước, vẫn cho đều,
Cho hết cả mộng đời em muốn...
Cho em, cả người trai ngồn ngộn.
- Không, không, ta đã dối lòng ta!
- Nhưng thôi em, nước mắt có chan hòa,
Xin cho cả, - đời tàn trong ngõ hẹp
Đâu xứng đáng sánh vai cùng người đẹp!
Ta chỉ là một chiếc bóng vô hình,
Sẽ cho em tất cả giấc mơ tình.
Ta quấn quít trong bầu vô ảnh,
Em ốm đau, ta xin là thuốc thánh
Em yêu ơi, ta hít vết thương đau
Sẽ vuốt da dăn cho hết úa sầu,
Em bằn bặt biết chăng hồn kẻ sĩ?
Ta yêu em, lòng đau rỏ lệ
Viết từng trang tuyệt bút dưới đèn khuya.
Ta yêu em cho gối lẻ đầm đìa
Bao đêm trắng, lắng nghe lòng thổn thức.
Em yêu ơi,
Rồi mai đây, có thép tuôn lửa rực,
Bốn phương trời, lông ngỗng rắc đưa đường,
Ta tìm em, ta gọi, hỡi em thương
Em đau đớn của hồn ta vạn thủa!
Đừng run sợ!
Ngẩng đầu cao sẽ gọi,
Gọi tên ta, em vững mạnh mà đi,
Mặc cho lửa thiêu, đạn réo tứ bề
Hãy tin có hồn ta hướng dẫn.
Hồn mạnh lắm, át đi bao lửa đạn
Đưa em yêu cho tới chốn thanh bình.
Tàn một đời trong: thơ ngọc lung linh
Đưa bút thép ngự đài cao Văn hóa.
Một ánh sao rơi: ta chờ bên cửa
Sẽ chờ em, như Lộng-Ngọc chàng Tiêu
Cưỡi loan uyên về chốn Nhược Bồng cao.
Hồ Than-thở, ta ngồi than thở.
Có trúc la đà, sen tàn lá úa
Có thiên nga lờ lượn trên giòng trong,
Sáo ngát du dương...Ai đó mục đồng?
Và dũ lụa, ai người xưa cũ?
Ôi em yêu!
Bấy giờ em tỉnh mộng,
Kêu lên rằng: Ôi hỡi, hỡi Tiêu-lang!
Lỡ qua rồi, thiếp đã phụ chàng!
Thiếp đã phụ một giấc tình to lớn!
Ai kêu gào
Mải mê tìm bạn?
- Tai vô tình lơ đãng, đắm vinh hoa!
Giờ nơi đây: kìa dáng trắng thiên nga
Gió thanh biếc, hương ngào sen vạn thủa!
Lệ ngọc chảy: anh lại là nhiễu lụa
Nâng mắt nhung huyền, anh thấm anh lau...
Anh yêu ơi! Lại nhắc thuở ban đầu
Hai ta lại xuống trần, duyên kiếp khác!
- Không em hỡi! Trần gian là cõi tục!
Hồn thơ ta đã rắc ngát muôn phương,
Đủ quá rồi: Em đã biết yêu đương
Cảm một chút đến mối tình trong trắng.
...Gió nhẹ lơ thơ...thiên nga lãng đãng...
Sen ngạt ngào...Tàn nhẹ...tàn theo hương!
Loãng loãng đường tơ...mộng đẹp yêu thương
Nhàn nhạt...hết. Đời tàn, thơ cũng hết!
Mộng đã thành công. Bút vàng biền biệt!
Em yêu ơi, ta đã biết yêu em,
Em yêu ơi, ơi hỡi Tề-Yên
Đời sẽ đọc một trang tình ngát sử
Đầy trong trắng như Lộng-Nương Tiêu-Sử
Mơ màng sao tím ngát mộng Tần-Phi,
Và Tit-tăng I-dzớt và Ngọc-Nữ Trà-Hoa,
Và tất cả những gì ngan ngát
Vì em hỡi, đó là TÌNH BẤT DIỆT
Ta yêu em bát ngát cánh hồn trong
Dệt gấm hoa, đánh những tiếng tơ lòng
Cho ngọc réo rào châu, vô ngã,
Yêu là Yêu
Dầu mắt ướt dầm dề,
Không cay đắng chỉ buồn man mác nhẹ.
Tình thi sĩ
Ấy mối tình vương giả
Em yêu ơi, này một cánh sao rơi
Nhập hồn thơ, trôi mãi...Mai và mai
Tình chẳng cạn và thơ nguồn vẫn chảy...
Hồ Thở-than, ta ngồi than thở
Trúc cật đằng ngà, sen ngát ý đưa hương,
Sáo diều trong, ngan trắng, mục đồng
Nay lẻ bóng thổi đường tơ não nuột.
Em yêu dấu ngàn thu!
Có nghe gió mơ hồ
Đưa tiếng đàn tâm: rơi, rơi, thánh thót
Lời thở than
Than thở hồ yêu!
Ôi La-mác-tin, hồ cũng lòng đau!
Ta ngơ ngác đau lòng than thở.
Ta đã dâng em, mối TÌNH VẠN THỦA
Hỏi TỀ-YÊN đất Sa-đéc, Cần-thơ
Cháy lòng ta
Em nhớ em thương
Lồng lộng ngàn phương
Nhạc Tiêu-lang, hờ hững
Bạn vàng!
Em hỡi hỡi, đây hồ THAN-THỞ!
Lệ Tần-Phi dao vàng...TÌNH VẠN THỦA
Xin dâng em ngọt một áng thơ trinh
Lưu lại đời thơ một áng hương tình
Tình chưa ngỏ, mà tình sao đã dứt?
Lệ tâm đòi đoạn,
Biết bao giờ cạn?
Gió nhớ
Hồ thương!
Đã dứt, còn vương...
Đây ruột tầm
Âm thầm
Tàn trong ngõ hẹp
Dệt những dòng thơ đẹp
YÊU
ĐAU
Thánh thót đêm sâu,
Chỉ thấy TIÊU-LANG,
Man mác khúc tiêu sầu....
~ Trúc-Sỹ ~
(Nhớ hồ Than-thở Đà-lạt)
Xuân 59
Chưa phân loại
Uncategorized