Tác giả: Đỗ Trung Quân
vốn tình hay quên và thường đến muộn
chỗ đã có người ngổi
chẳng sao
thì ta ngổi xuống cỏ
cũng vui thôi
thỉnh thoảng ta cũng có một chỗ
ngổi chưa lâu lại lơ đãng đứng lên
kẻ chiếm chôỵ cười nhăn nhở
chẳng sao
ta lại ngổi với xanh
nghe cỏ thở
cỏ êm ái
đôi khi tặng thêm nhành hoa dại
một tiếng dế gáy non
một chiếc lá vàng
nhờ trời
tính hay quên và thường đến muộn
ta có một chỗ ngồi
bình an
ĐTQ
1998
chỗ đã có người ngổi
chẳng sao
thì ta ngổi xuống cỏ
cũng vui thôi
thỉnh thoảng ta cũng có một chỗ
ngổi chưa lâu lại lơ đãng đứng lên
kẻ chiếm chôỵ cười nhăn nhở
chẳng sao
ta lại ngổi với xanh
nghe cỏ thở
cỏ êm ái
đôi khi tặng thêm nhành hoa dại
một tiếng dế gáy non
một chiếc lá vàng
nhờ trời
tính hay quên và thường đến muộn
ta có một chỗ ngồi
bình an
ĐTQ
1998