Đứng Trước Biển Marseille

Tác giả: Huỳnh Ngọc Diêu - Trúc Giang

Thông hát vi vu giữa đỉnh đồi
Thuyền ai trôi dạt ở ngoài khơi
Rì rầm tiếng sóng bên bờ vắng
Kỷ niệm theo về mãi chẳng thôi

Nhớ xóm chài xưa buông tỏa khói
Khi bóng hoàng hôn tắt cuối trời
Chim về bên tổ vui đoàn tựu
Nỗi nhớ làm sao tả đủ lời

Cuộc đời lữ thứ nặng oằn vai
Chân bước đi xa mấy dặm dài
Vẫn giữ trong lòng sâu thăm thẳm
Ngày xưa tuổi trẻ những niềm say

Bờ biển Ba Tri tắm nắng chiều
Tàu về bên bãi dáng phiêu diêu
Tù và vang tiếng đêm trăng lạnh
Chờ cả em qua dáng diễm kiều

Ba Động lòng thương đến cả đời
Ầm ầm sóng vỗ nước bèo trôi
Lòng quê sống mãi trong tâm tưởng
Biển người nghe thấy nỗi đơn côi

Huỳnh Ngọc Diêu 18-7-2004

Từ giã vườn mơ

Muốn thả hồn bay vạn nẻo đồi
Theo cơn gió thoảng tỏa trùng khơi
Không vương khổ lụy không yêu hận
Hạt nội mây ngàn chắc sẽ nguôi

Ngậm ngùi bỏ lại khu vườn cũ
Vần vũ mây đen phủ ngập trời
Gió thét mưa gào sao lạnh quá
Thê lương tim nghẹn biết bao lời

Đường xa không thể bước kề vai
Nghe tiếng chua cay lệ chảy dài
Tình nghĩa đôi đường sao vẹn giữ
Lẽ nào đời chỉ biết yêu say

Bàng bạc hoàng hôn nhuộm tuổi chiều
Phải đâu bướm đẹp lượn cành diêu
Ước mơ một khoảng trời yên ả
Dĩ vãng lùi xa sắc diễm kiều

Đã đến cheo leo dốc cuộc đời
Một cơn gió nhẹ cũng vờn trôi
Sao đành hờn trách đành cay đắng
Sao mãi để hồn thêm cút côi

Trúc Giang 21-07-2004
Chưa phân loại
Uncategorized
Thơ cùng tác giả